WARNING: Truyện có nhiều yếu tố hài hước nói xoáy liên quan đến tôn giáo chính trị, nếu bạn là một thanh niên nghiêm túc và dễ nhạy cảm thì nên cân nhắc trước khi đọc
Lâm Tử Thanh năm nay mười tám xuân xanh, là một thanh niên ăn nhây chơi lầy của thời hiện đại. Học lực bình thường, nhân phẩm không xấu cũng chả tốt, chỉ có đặc điểm nhận biết duy nhất: hễ mở mồm là phun ra cụm từ “con mẹ nó”. Quên không nói cho các bạn về vận may phân chó đặc biệt của cô, nhắc đến lại không biết nên bi hay nên hỉ. Vui là vì nhờ nó mà cô nàng ngã sẽ nhặt được tiền, bốc thăm bừa cũng trúng thưởng. Nhưng buồn là vì, cũng chính nhờ nó mà… Thanh Thanh xuyên không rồi…
Nỗi bất hạnh của xuyên không là gì? Nhập vào một xấu nữ? Nhập vào một kẻ ăn mày? Sai rồi. Nếu cho Lâm Tử Thanh lựa chọn, cô thà trở thành một thiếu nữ ăn xin nghèo rớt, xấu xí còn hơn là một bà già u60! Còn nỗi buồn của xuyên không thì sao? Không có trò vui giải trí? Chẳng có trai đẹp để mê đắm? Không hẳn vậy, thế nhưng một Hoàng Thái Hậu uy nghiêm bày ra những thú vui tiêu khiển sẽ bị triều thần lên án là già mà không kính. Một Hoàng Thái Hậu với soái ca xung quanh là những đứa cháu trai, chỉ được ngắm từ xa mà không thể nhúng chàm…
Hơn nữa, cô vừa hôm trước là một thiếu nữ thanh xuân mơn mởn, hôm sau mở mắt ra đã biến thành một goá phụ ở độ tuổi xế chiều. Không phải Thanh Thanh sợ chết đi, mà cô nàng chỉ tiếc rằng mình thấy heo chạy mà lại không được ăn thịt heo, nụ hôn đầu vẫn còn nguyên tem nguyên kiện mà đã có con đàn cháu đống. Lâm Tử Thanh ở thế kỷ 21, mười tám “mùa khoai sọ” vẫn chưa “lọ mọ” với ai, nhưng mà thân xác gần đất xa trời của Hoàng Thái Hậu này, không cần nhìn cũng biết là vô vọng. Tổng kết lại bằng một câu: bi kịch tiếp nối bi kịch!
Cho đến một ngày Lâm Tử Thanh gặp Vô Trần, một chàng thiếu niên hiền hoà với vẻ đẹp tựa thiên tiên. Hắn làm trái với lẽ thường, chấp nhận nguồn gốc kỳ lạ của cô ở niên đại cách xa nghìn năm, luôn bao dung, kiên nhẫn lắng nghe từng lời nói hươu nói vượn của cô. Ở chung lâu ngày sẽ sinh tình, Thanh Thanh chẳng hay tự bao giờ, mình đã đổ rạp trước cậu chàng ngây thơ này, chỉ có ở trước mặt Vô Trần, cô mới cảm thấy mình trở lại là một thiếu nữ Lâm Tử Thanh. Nhờ vậy cô mới cảm nhận được trái tim cô đơn trong lồng ngực như được hồi sinh mà từng tiếp đập bồi hồi đang réo gọi tên hắn tha thiết “Vô Trần… Em yêu chàng…”
Lão hoà thượng già nói, cô và Vô Trần là hai người có duyên nợ tiền kiếp, lão cũng nói chỉ cần Vô Trần vượt qua đại nạn vào năm 25 tuổi thì hắn sẽ được bình yên. Mãi về sau này, Thanh Thanh mới nhận ra, chính sự ích kỉ do cô là kiếp nạn lớn nhất của anh. Dẫu biết một Hoàng Thái Hậu trên vạn người, một bậc mẫu nghi thiên hạ phải có tấm lòng cao cả, nhưng cô lại không làm được, trái tim cô nhỏ lắm, chỉ có thể chứa đựng một bóng hình của hắn mà thôi. Khi gian tình bất hợp đạo lý luân thường giữa họ bị đưa ra ngoài ánh sáng, Vô Trần bị sát hại ngay lập tức, Thanh Thanh cũng chẳng còn thiết sống làm gì.
Khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt Lâm Tử Thanh là gương mặt của Vô Trần, hay nói đúng hơn là chuyển kiếp của hắn – Sở Y Phàm. Sự tư kỉ lại lấn chiếm cô, dù biết Sở Y Phàm không thể nhớ nổi ký ức kiếp trước, nhưng cô vẫn muốn giữ anh bên người, coi anh là thế thân của Vô Trần.
Ở bên Sở Y Phàm, đón nhận tình cảm của anh từng ngày, cô lại càng yêu anh hơn, không chỉ là chàng thiếu niên dịu dàng kiếp trước, mà còn là đàn anh vô lại kiếp này. “Tôi yêu vẻ dịu dàng như nước, cũng yêu cả vẻ nhiệt tình như lửa của anh. Nếu tôi là anh, tôi sẽ rất đắc chí: Mình thế này cô ấy cũng vẫn yêu, mình thế kia cô ấy cũng vẫn yêu, dù thế nào cô ấy cũng không thoát khỏi sự quyến rũ của mình.”
——————
Thật ra tôi vẫn chưa muốn kết thúc bài review của mình tại đây, nhưng tôi nhận ra sự đáng yêu, “đội vợ lên đầu trường sinh bất lão” của Sở Y Phàm, độ tưng tửng, độc mồm, lưu manh giả danh tri thức của Lâm Tử Thanh, chẳng thể diễn tả hết chỉ trong vỏn vẹn vài trăm câu từ. Khi còn là Hoàng Thái Hậu tham gia triều chính, Lâm Tử Thanh chỉ cần “ừ hứ” với “hửm” ra cái vẻ nguy hiểm :v, nói đểu chuyện này nói móc chuyện kia; nuôi dưỡng những cháu trai là trụ cột tương lai của đất nước dưới sự biến thái của chính bản thân mình.
Vậy mà “vô tình cắm liễu, liễu lại xanh” một người mù tịt chính trị lại có thể dẫn dắt một quốc gia giàu mạnh, đào tạo những bậc minh quân, hiền tài. Những người yêu thương quanh Lâm Tử Thanh kiếp này đều là những người tới để báo đáp ân tình của cô từ kiếp trước, ấy thế nên từ giờ ra đường tôi sẽ tích cực làm việc thiện, biết đâu đời sau sẽ tìm thấy một anh chàng cực phẩm nào đó lấy thân trả nợ giống như Sở Y Phàm đối với Thanh Thanh :v :v
Tóm lại là, với một cái tên Vô Tụ Long Hương đậm chất đảm bảo, một bài review dài ngoằng và một cái hố “Ráng chiều tà – Tôi là bà nội Khang Hy” đã được lấp đầy chất lượng như thế, bạn còn chần chờ gì mà chưa nhào vô :v
…
Mấy ngày đầu anh vẫn rất có nề nếp, sau đó bờ môi đan trên cơ thể tôi ngày càng trượt xuống dưới, tay cũng ngày càng hư hỏng. Rồi anh nói trời lạnh quá, phải nằm cùng giường với tôi cơ, chết tiệt, hệ thống sưởi ấm nhà anh có thể rán chín trứng đấy! Rồi đến một đêm hanh khô, lửa nóng phải bén vào củi thôi.
Khuỷu tay tôi đè lên sườn anh: “Anh muốn làm gì? Em biết kỹ thuật phòng thân của phụ nữ đấy.”
Tay của người nào đó kéo một cái, xua tan uy hiếp: “Anh biết kỹ thuật chống lại kỹ thuật phòng thân.”
Chân tôi ghì trên người anh: “Em biết kỹ thuật kháng lại kỹ thuật chống kỹ thuật phòng thân.”
Chân người nào đó đè lên, tước vũ khí của tôi: “Anh biết cả kỹ thuật chống lại kỹ thuật ấy.”
Kết quả của việc chống tới kháng lui là lăn qua lật lại…
Muốn hỏi trải nghiệm ban đầu của tôi à, chỉ đúc kết trong bốn chữ thôi: Đâm —– Đau —– Chọc —– Đau. (Trước là đau đớn, sau là đau thoải mái)
————–
Review by Tà Thần – fb/ReviewNgonTinh0105
Nguồn: dtv-ebook.com