Nếu bạn trai đã quen 6 năm trời, còn tính tới chuyện kết hôn, gặp gỡ cha mẹ đôi bên đột nhiên nói chia tay thì bạn sẽ làm gì? Khóc lóc, đau khổ, níu kéo hay bình tĩnh chấp nhận? Người khác thì Tiểu Nam không biết, nhưng việc cô làm đầu tiên chính là mỉm cười và nhẹ nhàng hỏi lại: “Chia tay à, được thôi. Có thể cho em biết vì sao không?”.
Đời người đôi khi rất nực cười, trong hôm họp lớp đại học, người bạn trai của cô gặp lại “em gái mưa” Tiểu Vy ngày nào, thì ra bấy lâu nay cô ấy vẫn luôn yêu, luôn chờ đợi anh ta. Thế rồi, anh ta đột nhiên phát hiện ra mình cũng rất yêu cô ấy và hai người họ bên nhau rồi.
Nghe được câu chuyện tình yêu vĩ đại đó, việc tiếp theo mà Tiểu Nam làm là vô cùng lặng lẽ chuyển tên căn nhà mà hai người đang đứng tên sang tên của mình rồi bình tĩnh gọi điện cho mẹ già:
“Tôi gọi điện cho mẹ: Mẹ già, con gái mẹ chia tay với bạn trai rồi.
Mẹ già: Tại sao?
Tôi: Anh ta có bệnh về giới tính, hơn nữa nhiều khả năng đã mắc bệnh bại huyết, lại còn già trước tuổi nữa, thần kinh hỗn loạn, quan trọng nhất là, bệnh đó không cách nào chữa khỏi, mặc dù bây giờ nhìn chẳng khác gì người bình thường, thế nhưng bên trong hỏng hết rồi.
Mẹ già: Chết tiệt, thế có truyền nhiễm không?
Tôi: Không đâu, chỉ là không chữa được.
Mẹ già: Mau về đây, tốt nhất là mẹ con ta cho nó ít tiền, điên thật, mắc bệnh rồi mà còn lợi hại hơn người bình thường, trước giờ mẹ không thích cậu ta lắm, giờ thì thật đúng ý mẹ”
Cứ như vậy cuộc tình 6 năm của Tiểu Nam chấm dứt, không khóc lóc, níu kéo hay gục ngã, cuộc sống thường nhật lại trở về với quy luật hằng ngày, cho đến khi cô gặp Tiểu Phiên – Bạn trai cũ của Tiểu Vy.
Khi “cô gái đáng thương bị một tên tiện nhân, rác rưởi phụ bạc” gặp phải “anh chàng tội nghiệp bị bạn gái bỏ rơi để đi tìm chân ái” thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cùng đọc truyện để tìm hiểu nhé^^.
———————-
“Tiểu Nam, Tiểu Nam” là một bộ truyện rất ngắn gọn, hài hước, lời văn không hoa mỹ, nhẹ nhàng mà thiên về lối viết đơn giản dễ hiểu và không kém phần thẳng thắn. Nhân vật nữ chính Tiểu Nam được khắc họa là một cô gái lạc quan, mạnh mẽ và vô cùng đanh đá.
Cô ấy chính là kiểu người khi buông tay sẽ dứt khoát buông tay, khi cần bảo vệ tình yêu thì sẽ dũng cảm bảo vệ, hoàn toàn không chần chờ chùn bước. Còn anh chàng Tiểu Phiên lại là người có chút ngây thơ, có chút thật thà nhưng lại rất chuyên tình, một khi yêu ai rồi thì nguyện cả đời để người đó bắt nạt, nguyện cả đời chỉ thua trong tay mỗi người đó.
Nội dung bộ truyện dễ hiểu, nổi bật với những phân đoạn “giáp lá cà” đầy đanh đá và hài hước của Tiểu Nam với “em gái mưa” Tiểu Vy hay đám thân thích cực phẩm của Tiểu Phiên. Nói chung, đây là bộ truyện thích hợp để đọc giải trí sau những ngày căng thẳng và cũng thích hợp cho những người đang bị thất tình, đọc để thấy được những quan niệm tình yêu lạc quan, đọc để cảm nhận được đôi khi kết thúc một mối tình lại là sự khởi đầu của hạnh phúc.
Đoạn trích:
“ “Tiểu Phiên nói; “Tôi mời cô ăn cơm nhé, phiền cô rồi, ngại quá”.
“Có gì đâu, ăn cơm là chuyện nhỏ, có trai đẹp bên cạnh cơ mà”.
Tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn.
Tiểu Phiên ngạc nhiên nhìn tôi: “Cô không sợ béo à?”.
Tôi phụng miệng nói: “Sợ béo thì không phải là tôi”.
Khà khà khà khà khà.
Hóm hỉnh là ưu điểm lớn nhất của tôi.
Cuối cùng tôi đã tìm được người hâm mộ mình rồi.
Ăn uống no say, tự tin bước ra khỏi quán cơm.
Khi tôi đang đứng cạnh BMW chuẩn bị lên xe thì Tiểu Vy và Tiểu Tản ăn mặc thoải mái đang dong xe đạp đi qua.
Một bên là ăn mặc nhẹ nhàng, xe đạp.
Một bên là ăn mặc nghiêm túc, BMW.
Lại thêm vừa cơm no rượu say xong, nên trên mặt tự nhiên phảng phát nét hồng hào. Rõ ràng là hai bên nam nữ vụng trộm đụng độ nhau, tia lửa bắn tứ phía.
Bốn người, mỗi người một ý.
Ngây thơ nhất vẫn là Tiểu Phiên, có lẽ là do những lời ban nãy của tôi đã kích thích anh ta nên anh ta quyết định buông tay để mang lại hạnh phúc cho Tiểu Vy.
Để cô ta hạnh phúc đi, nỗi khổ của cô ấy để tôi gánh chịu. Bao gồm, việc tôi chịu oan ức ngồi BMW vậy.
Tôi thừa nhận, tôi không khắt khe. Tôi, ha ha ha ha ha.
Chuyện này, sao lên tiếng chào hỏi được, thật là khó khăn.
Mọi người đều im lặng, không nhìn thấy không nhìn thấy.
Tiểu Phiên đưa tôi về nhà.
Đến đầu khu tôi xuống xe, Tiểu Phiên nói: “Tôi có thể đến tìm cô nữa được không?”.
Tôi: “Làm gì?”.
Tiểu Phiên: “Tôi cảm thấy ở bên cô rất vui”.
Tôi: “Được, có điều phải bao ăn”.
…
Trong công ty, trước kia Tiểu Tản còn cảm thấy có lỗi với tôi, giờ không biết thế nào lại nhìn tôi như thù địch.
Không giữ đạo làm vợ, dâm đãng, phong lưu.
Tôi thèm vào, anh cũng tìm người đàn bà khác làm sao tôi phải giữ.
Tôi giữ đạo cái con mẹ anh, dâm đãng con mẹ anh, phong lưu con mẹ anh!
Lại còn Tiểu Vy nữa, không hiểu sao cũng coi tôi là tình địch.
Chết tiệt, đã cướp người đàn ông của tôi, tôi ăn cơm với bạn trai cũ của cô có một bữa mà đã không chịu được rồi? Con người này, tiêu chuẩn kép cũng nghiêm trọng quá nhỉ?
Mẹ đây là ai chứ, không phải người bình thường đâu, đi mưa về gió cả, sợ cái gì?
Diễn trò ân ái trước mặt tôi à, tôi không thèm nhìn.
Hú hí, tôi nghe mp3.
Trời đất ơi, đây là cái gì chứ?
Người phụ nữ bị ruồng bỏ ngày ngày bị đôi gian phu dâm phụ nó trêu tức, hỏi có đạo trời không hả?
Cũng may là có người hiểu, đồng nghiệp ở công ty cũng ngứa mắt rồi. Tuy họ không nói gì với hai người kia nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt là biết ngay. Mọi người đều giúp tôi vô ý có hữu ý có.
Cứ thế này đi, ha ha, ngày tháng của tôi thật sung sướng.
Chỉ cần khẽ chau mày là có người an ủi tôi, có người đồng tình với tôi.
Ăn cũng có phần, uống cũng có cốc.
Biết sớm hậu quả thế này thì năm ngoái đã bảo tên tiện nhân đó đi ngoại tình rồi.”
__________
“ ”: Trích dẫn trong truyện
Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa – fb/ReviewNgonTinh0105
Nguồn: dtv-ebook.com