Bốn năm trước, cô trao cái quý giá nhất của mình cho người cô thầm mến nhưng kết quả lại bị lăng mạ là một người đàn bà sống buông thả.
“Phong! Em chịu không nổi. . . . . . Phong!” Trên giường, Bạch Tuyết trợn to hai mắt, cầu xin Nhiếp Phong.”Bảo bối! Hãy gọi tên anh, gọi tên anh” Nhiếp Phong trực tiếp đi thẳng vào trong cô.
Mà hai từ “Bảo bối” từ miệng anh thốt ra cũng không phải gọi cô.
“Người đàn bà không biết xấu hổ này” Bạn gái của anh tát cô một cái.
“Đùa chút cho vui thôi mà, cô cần gì phải nghiêm túc như vậy chứ?” Cô thờ ơ nói.
Đây chính là nội dung cuộc đối thoại đầy dạ mị mà anh vô tình nghe được. Trong khi đó cô vẫn không hề nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của anh.
Nguồn: dtv-ebook.com