Vẫn Ở Bên Anh

white noise for sleeping link
shopee-sale

Quỳnh Giao

Vẫn Ở Bên Anh

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 1

 

 
Chuyện xảy ra vào năm truyền thống thứ hai, đời nhà Thanh, cuối thời Mãn Thanh.

 

Tại ngoại ô thành phố Bắc Kinh.

 

Tuyết rơi đầy tạo thành một lớp trắng dầy trên đồng cỏ, gió thổi như cắt da. Những cánh hoa tuyết to bay đặc bầu trời. Núi rừng xa xa phủ kín một tấm áo choàng màu trắng.

 

Ngoài giá tuyết ra, đồng cỏ hoang vắng im lìm, chẳng có gì cả. Đột nhiên có tiếng “Lộc cộc! Lộc cộc!”, rồi một chiếc xe ngựa cũ kỹ, kéo bởi đôi ngựa gầy xuất hiện. Gã xa phu phải vừa quất roi trong gió vừa hét:

 

–    Nhanh lên! Nhanh lên! Nào, nào!

 

Trong xe, Tuyết Hà ngồi tựa bên A Mông.

 

Cả hai đều mặc áo vải thô màu xanh. Trong cái xóc dữ dội của xe, họ căng thẳng và mệt mỏi.

 

–    Tuyết Hà, em có lạnh không?

 

A Mông cúi nhìn xuống, ánh mắt chăm sóc. Chàng kéo cao tấm chăn bông phủ lên tấm thân đang run rẩy của Tuyết Hà.

 

–    Anh xin lỗi em nhé! Bắt em phải chịu khổ thế này với anh thật không phải, nhưng mà gắng lên đi em. Đi càng xa càng tốt, càng an toàn hơn, chỉ cần đến được Thiên Tân… lên được tàu, là xem như chúng ta được hoàn toàn tự do. Em hiểu chứ?

 

Cánh tay của chàng vòng qua ghì lấy vai Hà, với giọng tha thiết, yêu quý, A Mông lại tiếp:

 

–    Anh rồi sẽ cố gắng đền bù cho em bằng những tháng ngày còn lại. Tình yêu của em dành cho anh quá tuyệt vời.. Anh không thể không bù đắp lại những thiệt thòi mà em phải gánh chịu.

 

Tuyết Hà xúc động nắm lấy tay A Mông:

 

–    Tại sao anh lại nói như vậy? Bù đắp cái gì? Chúng ta dù sao cũng đã là vợ chồng, anh là chồng của em và em là vợ của anh, thì em phải có bổn phận theo anh. Dù là chân trời hay góc bể.

 

Vâng, họ là vợ chồng.

 

Hôm ấy, bên chái điện thờ của chùa Ngoa Phật Tự, đôi nam nữ không có lệnh của mẹ cha, không có mai mối, người chứng, không có kiệu hoa, áo mão, không có pháo nổ mịt mù và đoàn người đưa rước dâu, chỉ có hai tấm lòng thành với tình yêu tha thiết, họ đã phủ phục trước tượng Phật.

 

A Mông thắp hương khấn:

 

–    Con là Cố A Mông nay xin được cưới Tuyết Hà làm vợ. Trên có trời, dưới có đất, Thánh thần chứng minh, con nguyện suốt đời sống chết có nhau.

 

Tuyết Hà cũng khấn, có điều nàng cố ý không đọc họ của mình.

 

Sau đấy cả hai dập đầu bái trời đất, bái Phật, rồi phu thê giao bái.

 

Làm xong thủ tục, cả hai nhìn nhau với ánh mắt say đắm pha lẫn với lo âu. A Mông nắm lấy tay Tuyết Hà, cảm động nói:

 

–    Từ đây về sau sẽ không có sự phân biệt giữa hai dân tộc Hán và Mãn Thanh. Cũng không có sự chia cách giữa Quận chúa với dân thường. Giữa hai ta chỉ có tình chồng vợ.

 

Vâng, chỉ có sự phân biệt chồng và vợ thôi. Hai đứa bé quen nhau từ nhỏ, lại lớn lên trong hai môi trường khác nhau… A Mông với Tuyết Hà… Bây giờ chỉ bằng những lời thề đơn giản, họ đã xóa hết đẳng cấp. Họ chỉ biết đến tình yêu.

 

Chiếc xe ngựa đột ngột ngừng lại.

 

Tuyết Hà giật mình, nàng sợ hãi hỏi:

 

–    Sao lại ngừng xe? Tại sao lại ngừng xe?

 

–    Chẳng có gì đâu, A Mông vội trấn an – Có thể là đã đến trạm… Xa phu sợ mấy con ngựa không có sức chạy, nên tạm ngừng kiếm cỏ khô cho nó, thôi mình cũng nên nghỉ một chút. Em có cần xuống xe một chút cho thoải mái không?

 

–    Thôi không cần.

 

Tuyết Hà nói. Nàng có vẻ lo lắng. Tại sao phải dừng xe? Không phải là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt ư? Linh tính báo cho Tuyết Hà thấy càng chậm càng không tốt, nhưng nàng chỉ nói:

 

–    Thôi, em ngồi trong xe chờ được rồi.

 

–    Vậy thì, để anh vào quán kiếm món gì nóng mang ra, em cũng cần phải ăn cái gì một chút chứ?

 

A Mông nói và không đợi Tuyết Hà đồng ý. Chàng nhảy xuống xe, đi thẳng vào cái quán cóc.

 

 Tuyết Hà ngồi trong xe mà cứ thấp thỏm, nàng kéo tấm chăn qua một bên, vén màn cửa nhìn ra ngoài.. xa xa.. tuyết rơi… Nhưng tại sao tuyết lại cuốn lên như gió cuộn. Có cả bụi mù. Không lẽ mây đen sa gần mặt đất. Rồi Tuyết Hà lại nghe có tiếng ầm ầm. Nàng chăm chú nhìn và chợt lo lắng, tim đập nhanh trong lồng ngực. 

 

A Mông đã mang bát thức ăn nóng bốc khói ra.

 

–    Có cháo nóng này. Cả hai cái bánh chiên nữa.

 

A Mông nói, nhưng Tuyết Hà run rẩy giục:

 

–    Anh Mông, anh hãy lên xe, lên nhanh đi!

 

A Mông hướng mắt về Tuyết Hà chỉ. Chàng đã thấy rõ – Một đội binh mã đang rầm rập kéo tới.

 

–    Chú xa phu – xa phu! A Mông buông cả tô cháo nóng rơi xuống đất – Chú ra nhanh, chúng ta phải đi ngay.

 

Người xa phu chưa ra, trong khi đoàn người ngựa thì càng lúc càng tới gần.

 

Tuyết Hà tái mặt, vội đẩy mạnh A Mông.

 

–    A Mông, anh hãy chạy nhanh đi, trốn nhanh đi. Cha em… Ông ấy đã đuổi kịp… Ông ấy sẽ không tha cho anh đâu… Anh hãy chạy về phía núi… nhanh lên! Nhanh lên… trốn đi anh!

 

–    Không được. A Mông nói lớn – chúng ta đã thề trước đất trời. Sống cùng sống, chết cùng chết. Anh không muốn ta lại xa nhau.

 

A Mông nói xong, phóng ngay lên chỗ xa phu ngồi. Chàng kéo thẳng dây cương, vút roi xuống. Hai con ngựa ốm lồng lên rồi tung vó. Chiếc xe chạy trổ tới. Xa phu nghe tiếng ngựa hí vội chạy ra, thấy cảnh đó chú hớt hải la to:

 

–    Ồ! Ồ! Ông bạn trẻ… Ông quay lại đi… Tại sao lại chiếm đoạt ngựa và xe của tôi chứ?

 

A Mông bây giờ không còn để ý đến điều gì khác. Bằng mọi giá phải thoát nhanh. Chàng vung roi lên. Hai con ngựa sợ hãi tung vó. Tuyết Hà ngồi trong xe, hai tay bấu chặt vào thành xe, căng thẳng quay đầu nhìn lại. Đám người ngựa càng lúc càng đuổi tới gần… Gần đến độ Tuyết Hà trông thấy rõ người dẫn đầu. Chính là cha nàng – Di Thân Vương. Trên con tuấn mã Mông Cổ to lớn ông ta đang vút ngựa phi tới.

 

Tuyết Hà hét lên:

 

–    Anh Mông ơi, không kịp rồi! Anh Mông!

 

Nàng cũng nghe tiếng thét của cha phía sau vọng lại:

 

–    Đuổi theo mau! Bắt chiếc xe ngựa kia lại!

 

Khoảng cách của hai bên càng lúc càng gần. Cuối cùng, bốn con ngựa chiến cũng vượt qua được xe ngựa. Mấy tay đại hán tung người nhảy qua, ghìm được xe ngựa của Tuyết Hà lại.

 

Tuyết Hà mở to mắt. Trái tim đập mạnh.

 

“Cốp!” cánh cửa xe bị đẩy mạnh, rơi cả xuống đất. Tuyết Hà tái mặt, ngước lên, chạm ngay ánh mắt giận dữ của cha. Nàng run rẩy gọi:

 

–    Cha!

 

Tối hôm ấy trong Di Thân Vương phủ đèn đuốc sáng choang.

 

Thị vệ đứng bốn phía, vũ trang đầy đủ, canh phòng nghiêm ngặt, ngay các a hoàn, đầy tớ đều không được léo hảnh đến Đại sảnh.

 

Đứng giữa phòng là Vương Gia, vóc dáng uy nghi.

 

Trước mặt người: Tuyết Hà, A Mông và bà vú – Cũng là mẹ ruột của A Mông đang phủ phục dưới đất.

 

Tuyết Hà trong bộ áo vải thô, người xanh xao gầy yếu, A Mông tuy có vẻ sợ hãi nhưng vẫn còn phong độ hiên ngang của người trẻ tuổi. Vú Châu, mẹ của A Mông thì với tuổi già, với cá ý thức tội lỗi, bà hiểu điều gì đang chờ đợi. Cái thế giới này mà có tận thế thì cũng hẳn không khủng khiếp bằng cái tình thế này. Trời ơi, cái thằng con trai duy nhất của bà, lại dám cả gan đưa con gái duy nhất của Thân Vương chạy trốn. Đại tội chứ nào phải chơi. Không những là tru di tam tộc mà đến cửu tộc.

 

Mẹ ruột của Tuyết Hà – Bà Tịnh Nhu Phước Tấn, đứng cạnh Thân Vương như đứng bên lửa. Phải làm sao đây? Làm sao đây? Bà nhìn xuống đứa con gái trong bộ áo vải thô. Tuyết Hà đây ư? Con gái của bà đây ư? Một Quận chúa? Con gái cưng duy nhất của Thân Vương… Trời ơi! Con bé chỉ mới mười bảy tuổi… sao lại có thể hành động như vậy? Một chuyện tày trời…

 

Trong phòng có những năm người. Mà không khí lại lặng ngắt.

 

Đột nhiên, “soạt!” Vương Gia tuốt trường kiếm ra. 

 

Kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ, bốn người còn lại giật mình. Sát khí đằng đằng Vương Gia trừng mắt nhìn A Mông.

 

Ông nghiến răng.

 

–    Cố A Mông. Hôm nay mà ta có chặt ngươi ra làm trăm mảnh, cũng chưa hả giận. Tại sao người mới có bây lớn mà lại to gan lớn mật thế?

 

A Mông chưa kịp nói, thì vú Châu đã chồm tới trước mặt Vương Gia. Người dập đầu, nước mắt ràn rụa, run rẩy nói:

 

–    Xin Vương Gia hãy mở lượng hải hà, xin người tha mạng. A Mông đưa Quận chúa trốn đi, đó là tội đáng chết. Nhưng mà xin người hãy nghĩ đến công lao đã hầu hạ trong Vương phủ này hơn mười năm của tôi mà tha chết cho nó. Vương Gia! Vương Gia!

 

Bà tiếp tục dập đầu và khóc không thành tiếng.

 

–    Nhà họ Cố chúng tôi chỉ có một A Mông là trai. Tôi van ngài. Xin ngài rộng lượng để họ Cố không tuyệt tự. Nếu ngài vẫn có ý giết thì hãy giết tôi. Lỗi tại tôi không biết dạy con… mới để cho A Mông gây họa thế này.

 

–    Đừng! A Mông đang quỳ chợt ngẩng đầu lên nói – Chuyện này hoàn toàn không liên hệ đến mẹ tôi, người không biết gì cả. Xin Vương Gia hãy tha cho mẹ. Tất cả tội lỗi tôi xin gánh hết.

 

–    Mày còn dám to tiếng nữa ư? Vương gia giận dữ nhìn A Mông – Mày dám dụ dỗ Quận chúa khiến cho Di Thân Vương phủ này bị mang nhục… Vậy thì cả hai mẹ con mày đều không một ai được tha cả.

 

Vương Gia vung kiếm lên. Bà Phước Tấn sợ hãi nói:

 

–    Vương Gia, xin người hãy thương tình!

 

Và như quên cả nguy hiểm, bà bước tới giữ lấy tay chồng:

 

–    Bà ngăn cản tôi làm gì? Vương Gia đẩy phu nhân qua một bên, quát:

 

–    Nó đã làm Tuyết Hà bị thất tiết. Nếu cái tin này loan truyền ra ngoài, nhà họ La mà biết được thì làm sao… Bà quên là mùa đông năm tới này Tuyết Hà sẽ là dâu nhà họ La à?

 

Vương Gia càng nói càng giận dữ, người vung kiếm lên chĩa thẳng về phía A Mông. Tuyết Hà sợ hãi chồm qua ôm lấy A Mông làm Vương Gia phải hồi kiếm. Phước Tấn phu nhân, vú Châu và A Mông cũng hét lên. Vương Gia tuy hành động nhanh như vậy, nhưng cũng làm rách một đường dài áo bông của Tuyết Hà.

 

Tuyết Hà ngẩng lên, nói với cha:

 

–    Nếu cha định giết A Mông, thì hãy giết con trước đi!

 

Vương Gia vừa tức vừa giận, người vung tay lên cho Tuyết Hà một cái tát nảy lửa.

 

–    Đồ vô liêm sỉ, tức chết đi được.

 

–    Vương Gia, A Mông đau khổ nói – Tất cả những lỗi lầm, đều do con gây ra cả, Tuyết Hà không có tội gì hết.

 

–    Vương Gia! Vương Gia. Phước Tấn phu nhân cũng nắm lấy tay áo Di Thân Vương khóc – Ngài muốn giết Tuyết Hà thì hãy giết thiếp trước đi.

 

–    Vương Gia ơi! Vú Châu dập đầu quỳ lạy – Vương Gia hãy để tôi gánh hết tội lỗi… tôi năm nay đã bốn mươi lăm rồi, có chết cũng không tiếc. Còn Quận chúa và A Mông chúng còn trẻ quá…

 

–    Thôi đủ rồi! Di Thân Vương hét – Mọi người im hết đi cho.

 

Tất cả im bặt. Vương gia chằm chằm nhìn A Mông, mắt chưa hả giận. Tuyết Hà thấy thái độ của cha, sợ hãi. Nàng lồm cồm ngồi dậy, đến bên cha, nắm lấy đốc kiếm của người van xin:

 

–    Cha ơi! Cha nghe con nói này… cha có biết không… con và anh A Mông đã thành hôn nhau rồi…

 

Vương Gia giận dữ:

 

–    Nói bậy!

 

–    Thật đấy cha ơi. Tuyết Hà nói – chúng con đã bái trời bái đất ở Ngọa Phật Tự. Có cả Phật chứng giám… Chúng con muốn lấy nhau thật tình mà… Có thể cha không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng với chúng con, những lời thề nguyền kia nó quan trọng hơn cả một lễ cưới. A Mông… là chồng con trong suốt cuộc đời này.

 

–    Láo! Vương Gia càng giận dữ hơn – Con có điên không? Con là dòng dõi hoàng tộc… Xuất thân là một quận chúa… Làm sao có thể thành hôn với một thằng hạ nhân? Con đã bị nó lường gạt dụ dỗ… Không lẽ con chịu làm hạ dân à?

 

–    Không, không phải như vậy. Tuyết Hà biện minh – Anh ấy không phải là hạ dân. Anh ấy là chồng của con. Cha, mẹ! Cha mẹ cũng là người bằng xương bằng thịt cơ mà? Không lẽ cha mẹ không xúc động? Hãy thương lấy chúng con! Hãy tác thành cho chúng con… Cha mẹ không thể làm khác hơn, con không thể làm dâu nhà họ La được nữa, bởi vì… Tuyết Hà ngưng lại một chút rồi thu hết can đảm nói:

 

–    Bởi vì con đã có con với A Mông.

 

“Rổn!”. Cây trường kiếm trên tay Vương Gia rơi xuống đất, người lùi ra sau, ngã phịch xuống ghế, trừng mắt nhìn Tuyết Hà. Phước Tấn phu nhân và vú Châu cũng ở trong cảnh tương tự. Một lúc sau Vương Gia mới đứng lên, hét lớn:

 

–    Bay đâu? Quân sĩ đâu, mang mẹ con vú Châu này nhốt vào ngục tối cho tao. Còn Phỉ Thúy, Thu Thường, cô Lan… Mấy người mang Tuyết Hà về phòng riêng của nó, nhớ canh chừng chặt chẽ, không để nó rời phòng nửa bước nhé!

 

Tuyết Hà đã khóc suốt đêm, đến sáng nước mắt gần cạn, nàng mệt mỏi nằm đấy, Thu Thường và cô Lan canh ngoài cửa. Phỉ Thúy thì ngồi ở cạnh giường, vừa chăm sóc vừa an ủi chủ nhân:

 

–    Quận chúa ơi! Chuyện đã đến nước này. Quận chúa nên nghĩ lại. Để Vương Gia giận dữ chỉ có hại cho mẹ con vú Châu thôi… Bây giờ Quận chúa mềm dẻo một chút… thế nào để vú Châu và A Mông toàn mạng… Cái đó mới quan trọng.

 

Tuyết Hà rối bời vừa khóc vừa nói:

 

–    Phỉ Thúy nói đúng… Tôi cũng biết như vậy… nhưng mà làm sao đây? Làm thế nào để bảo toàn cho anh A Mông và vú Châu chứ?

 

–    Quận chúa phải cầu viện Phước Tấn phu nhân vậy!

 

–    Ra khỏi cửa không được làm sao cầu viện mẹ được chứ? Tuyết Hà nói, rồi nghĩ ngợi, chợt nàng nắm lấy tay Phỉ Thúy – Đúng rồi, Phỉ Thúy… Em hãy đi mời mẹ tôi đến đây. Hãy thuyết phục bà ấy. Dù gì tình máu mủ… Mẹ sẽ đến, sẽ tìm cách cứu giúp tôi!

 

Tuyết Hà vừa dứt lời, thì cửa phòng xịch mở.

 

Trước mặt là Vương Gia và Phước Tấn phu nhân. Hai người có vẻ nghiêm khắc. Sau người là một lão bà, đang bưng một chén thuốc nóng bốc khói bước theo.

 

Tuyết Hà nhìn qua, biết là chuyện gì sắp xảy đến.

 

–    Không!

 

Tuyết Hà hét và nhảy xuống giường. Nàng định tìm đường chạy trốn.

 

Vương Gia hét:

 

–    Bay đâu giữ nó lại!

 

Và ông nhanh chân bước tới, lấy then cài cửa cẩn thận, rồi ra lệnh:

 

–    Đổ thuốc vào mồm nó!

 

Thu Thường và cô Lan hai người kè hai bên Tuyết Hà, bà lão chậm rãi bưng chén thuốc đến.

 

–    Thuốc này công hiệu lắm, uống vào trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ là thai sẽ bị trục ra. Không đau đớn gì cả, hãy tin tôi…

 

–    Đừng! Đừng! Đừng! Tuyết Hà vật vã hét – Cha ơi, mẹ ơi. Hãy cho con giữ lấy bào thai này… Mẹ… Con yêu anh ấy… Con…

 

Phước Tấn phu nhân run rẩy. Lệ đã nhòa mắt bà.

 

–    Con ngoan nào… Con phải biết là vì danh dự của con… ta không thể làm khác được.

 

–    Hãy kéo cho đầu nó ngẩng cao lên.

 

Vương Gia lại ra lệnh, khi trông thấy Thu Thường và cô Lan không khống chế được Tuyết Hà. Người bực dọc bước tới một tay nâng cằm của Tuyết Hà lên, tay khác đỡ lấy chén thuốc trong tay bà lão. Ông đổ thẳng vào mồm Hà:

 

–    Uống nào! Uống vào nào!

 

Tuyết Hà mím môi, cương quyết không cho thuốc vào miệng. Thuốc chảy ra ướt cả cổ và ngực nàng. Vương Gia giận dữ, lại ra lệnh:

 

–    Phỉ Thúy đâu, hãy cạy miệng nó ra cho tao.

 

–    Vâng.

 

Phỉ Thúy vội vã bước tới, cố giữ cho miệng Tuyết Hà mở, nhưng khi Vương Gia rót thuốc vào nàng lại buông tay, làm thuốc tràn ra ngoài. Cái lắc mạnh của Tuyết Hà làm chén thuốc trong tay Vương Gia rơi xuống đất vỡ tan. Người giận dữ:

 

–    Phỉ Thúy! Mi cả gan thật!

 

Phỉ Thúy sụp xuống, nước mắt chảy dài:

 

–    Nô tì đáng tội chết, nhưng đại nhân thông cảm từ nhỏ tôi đã sống bên cạnh Quận chúa nên không nỡ. Nô tì không thể cứng rắn được…

 

Vương Gia hất hàm về phía bà lão ra lệnh:

 

–    Nấu một chén thuốc khác nhanh lên.

 

–    Đừng đi! Tuyết Hà nói lớn khiến mọi người quay sang. Tuyết Hà ngồi đấy mặt xanh tái – Khỏi phí sức như vậy. Tôi tự kết liễu đời mình là không phiền ai hết.

 

Và Tuyết Hà cúi xuống, chụp lấy mảnh chén vỡ đưa lên cườm tay. Nhưng Phỉ Thúy đã nhanh tay chụp lấy.

 

–    Quận chúa!

 

–    Tuyết Hà con! Phước Tấn phu nhân hét lên.

 

Mọi người đổ xô đến chụp lấy tay của nàng. Mảnh chén vỡ đã được ném đi xa. Tuyết Hà không hành động được, nàng đứng bật dậy đẩy đám đông qua một bên, rồi chạy đến bên cửa sổ đã khóa kín.

 

–    Tuyết Hà! Vương Gia vừa giận vừa đau xót đứng chận  ngay cửa, ông hỏi – Con định làm gì thế? Đã gây nên họa còn không tìm cách giải quyết. Con định thế nào?

 

Tuyết Hà phủ phục trước Vương Gia:

 

–    Xin cha hãy cho con được đi theo A Mông. Cha giết A Mông, hoặc giết con của con, thì con cũng không sống. Chỉ có cách là cha tác thành cho chúng con. Hoặc cho chúng con đi đến một nơi thật xa, thật xa nào đấy không ai biết đến.

 

–    Im mồm! Vương Gia trừng mắt nhìn Tuyết Hà, ông gằn từng tiếng một – Cha đã hứa gả con cho nhà họ La. Cuộc hôn nhân này không phải riêng cá nhân con, mà là sự kết hợp của hai gia tộc. Cha đã quyết định, sang năm con phải là dâu của nhà họ La. Con đừng hòng chết được. Chuyện đó không dễ đâu.

 

Vương gia nói xong, phất tay áo bỏ đi mặc cho Tuyết Hà ngồi đấy với trái tim đau khổ.

 

Nửa khuya, Phước Tấn phu nhân vào phòng của Tuyết Hà, bà cho bọn nô tỳ lui ra. Ngồi bên giường nắm lấy tay con gái, bà nói:

 

–    Tuyết Hà, mẹ đã thuyết phục được cha con. Cha mẹ đồng ý là không bắt con phải phá thai nữa.

 

Tuyết Hà ngỡ ngàng nhìn mẹ, nàng có vẻ nghi ngờ, trong khi Phước Tấn phu nhân tiếp:

 

–    Đồng thời cha cũng đồng ý miễn tội chết cho hai mẹ con vú Châu.

 

–    Mẹ! Tuyết Hà nhìn mẹ với ánh mắt biết ơn. Con biết là thế nào mẹ cũng thương con, mẹ sẽ giúp con, cứu con mà…

 

–    Nhưng mà… Tội chết thì có thể tha được nhưng tội sống thì không chước giảm.

 

Tuyết Hà tái mặt.

 

–    Mẹ! Thế là thế nào?

 

–    Vú Châu sẽ bị đuổi ra khỏi Vương phủ. Còn Cố A Mông thì phải bị đày ra biên cương làm khổ sai.

 

Tuyết Hà bàng hoàng nhìn mẹ. Phước Tân phu nhân an ủi.

 

–    Tuyết Hà. Con biết tính của cha con đấy. Lúc nhỏ, con làm điều gì sai cha còn có thể tha thứ, nhưng lần này chuyện nghiêm trọng quá. Cha con không trừng phạt con là tốt rồi nhưng cũng không tha dễ dàng cho A Mông. Con phải hiểu rõ điều ấy, đừng để cha con bực mình nữa, nếu con mà làm gì sai trái nữa, thì A Mông chỉ có nước chết.

 

Tuyết Hà nhìn mẹ, yên lặng. Phu nhân tiếp:

 

–    Vì vậy con đừng nghĩ là A Mông bị đầy ra biên cương là quá nặng. Được tha tội chết đã là một sự khoan dung lắm rồi. Nhưng muốn được thế, con phải đáp ứng ba điều kiện sau đây.

 

–    Còn ba điều kiện nữa à?

 

–    Đương nhiên là phải có. Phươc tấn phu nhân chăm chú nhìn Tuyết Hà. Điều thứ nhất là con không được tìm cách tự sát nữa. Thứ hai khi đưa bé chào đời phải giao cho mẹ và tùy ý mẹ định đoạt. Thứ ba chuyện hôn nhân giữa con và nhà họ La vẫn tiến hành như đã định.

 

Tuyết Hà suy nghĩ rồi nói:

 

–    Nếu con không tuân thủ thì sao?

 

Phước Tấn phu nhân sa sầm nét mặt, bà lấy trong người ra một dải lụa trắng.

 

–    Nếu con không tuân theo, thì mẹ con mình sẽ nhờ dải lụa này để thoát khỏi mọi phiền hà.

 

Phước Tấn phu nhân ngẩng lên nhìn xà ngang nhà với những hoa văn sặc sỡ, tiếp:

 

–    Nếu con thấy là phải xa A Mông và con của mình là một chuyện đau khổ thì mẹ cũng cho con biết là, mẹ mất con, cuộc sống cũng hết ý nghĩa. Mẹ về Vương phủ đây đã được mười tám năm, mẹ chỉ sinh duy nhất một mình con, con là nguồn sống của mẹ. Vì vậy nếu bây giờ mẹ mất con, mẹ rồi sẽ mất luôn cả cha con. Vậy thì, mẹ sống để làm gì nữa? Hai mẹ con ta cùng chết vậy. Rồi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Phước Tấn phu nhân, bà tiếp tục nói:

 

–    Mẹ không muốn nhìn thấy con chết. Vậy thì để mẹ đi trước rồi con theo sau nhé.

 

Và Phước Tấn phu nhân treo dải lụa lên xà ngang. Tuyết Hà nhìn mẹ chợt thấy căng thẳng, nàng nhoài tới chụp lấy dải lụa, vừa khóc vừa nói:

 

–    Mẹ ơi! Mẹ, con tuy là đứa bất hiếu, nhưng con cũng không muốn mẹ phải chết. Mẹ nói đi, bây giờ con phải làm gì?

 

–    Thì hãy làm theo lời mẹ. Bà Phước Tấn ôm Tuyết Hà khóc – Chỉ có cách đó mẹ con ta mới sống nổi. Con phải biết là sống mới giải quyết được mọi sự việc.

 

Tuyết Hà bàng hoàng:

 

–    Mẹ! Nhưng mà… bây giờ con đã thất tiết, làm sao con còn về với nhà họ La được nữa?

 

–    Chuyện đó để mẹ tính. Con khỏi phải quan tâm. Mẹ sẽ có cách che giấu cho con. Bọn a hoàn, tôi tớ trong nhà chúng cũng không muốn rước họa vào thân, đương nhiên chúng phải giữ kín.

 

Tuyết Hà bối rối nhìn mẹ. Nàng cảm thấy mình ở vào thế hoàn toàn bế tắc. Muốn chết cũng không phải là dễ dàng, không những liên lụy đến A Mông, vú Châu, đứa con trong bụng mà còn liên lụy đến cả mẹ. Hà thấy rã rời và cuối cùng nói:

 

–    Mẹ muốn con tuân thủ ba điều kiện đó thì mẹ phải…

 

–    Phải thế nào?

 

–    Phải cho con gặp A Mông lần cuối.

 

Bà Phước Tấn nhìn con nghĩ ngợi, rồi đứng dậy:

 

–    Thôi được. Mẹ sẽ cho hai đứa gặp nhau.

 

 

 

*

 

Đêm thật khuya, khung cảnh thật vắng, bầu trời trăng sao mờ nhạt.

 

A Mông và Tuyết Hà được gặp nhau lần cuối cùng trong nhà nghỉ giữa vườn hoa.

 

Đám cận vệ đưa A Mông đến trong khi Tuyết Hà có bà Phước Tấn, Phỉ Thúy và cô Lan kèm theo. Hai người được ngồi đối diện nhau bên một bàn đá, họ nhìn nhau bằng cả cõi lòng tan nát.

 

Hoa tuyết rơi và gió không ngừng thổi, đêm thật lạnh.

 

–    Anh Mông! Tuyết Hà lên tiếng – Em muốn hỏi anh một điều.

 

–    Em cứ nói!

 

–    Anh thấy em nên tiếp tục sống trong nỗi đau khổ hay là chấm dứt cuộc đời?

 

A Mông nhắm mắt lại suy nghĩ, một lúc sau chàng đau khổ nói:

 

–    Em phải sống! Vì sống mới có hy vọng. Tuyết Hà, em hãy vì anh mà sống!

 

–    Nhưng mà… Anh có biết sống là phải trả giá không?

 

–    Biết chứ!

 

A Mông nói, chàng liếc nhanh về phía đám thị vệ đang đứng vây quanh. Không thể tâm sự nhiều.

 

–    Thôi tới giờ rồi. Ta về thôi. Bà Phước Tấn kéo Tuyết Hà đứng dậy. – Nếu để chuyện này mà cha con biết được là chết cả lũ.

 

Đám thị vệ đã kéo A Mông rời khỏi vườn hoa. Tuyết Hà chỉ biết sững sờ nhìn theo. Nàng không quên lời cuối cùng của A Mông.

 

–    Em cần biết là: “Lá phong nhuốn sương lá phong đỏ, hoa mai gặp tuyết mới tỏa hương. Ngọc trong tuyết lúc nào cũng chịu được rét” em ạ.

 

“Ngọc trong tuyết lúc nào cũng chịu được rét”, bất giác hai hàng lệ Tuyết Hà rơi xuống má. Đêm thật lạnh! Lệ gần như đông ngay thành tuyết. Anh Mông! Hà gọi thầm trong lòng – Em đã biết, em hiểu ý anh rồi. Từ đây về sau bất cứ tình huống nào, ngày tháng có gian khổ đến đâu, em sẽ vì anh, nghĩ đến anh mà chịu đựng được hết mọi thứ. Trời cao có mắt, rồi ngày nào đó, chúng ta lại sẽ gặp nhau.

 

Và từ đó, trong suốt quãng đời gian khổ còn lại, Tuyết Hà không bao giờ quên lời của A Mông “Lá phong nhuốm sương lá phong đỏ, hoa mai gặp tuyết mới tỏa hương. Ngọc trong tuyết phải chịu được rét mới là ngọc”.

 

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây