Trời Lạ Riêng Anh

white noise for sleeping link
shopee-sale

Nhi Yến

Trời Lạ Riêng Anh

 

Chương 1

 

 Những sợi nắng vàng buổi chiều vừa tắt cũng là lúc thành phố nhộn nhịp với sự hối hả của những người tan sở.
Công ty thời trang Cát Sa cũng không ngoại lệ, nhưng riêng phòng giám đốc thì cửa vẫn còn mở. Thiếu Bảo đang ngồi bên vi tính say sưa làm việc.
“Cốc … cốc!” – Vào đi!
Anh nói vọng ra mắt vẫn không rời màn hình. Một người thanh niên thò đầu vào:
– Cậu hai, bà bảo em đến đón cậu.
Hình như đã quen với những việc này, Thiếu Bảo không thèm quay mặt qua, anh cộc lốc:
– Tôi chưa xong việc.
– Dạ thưa cậu. Bà …
– Anh về đi. Tôi có xe mà.
– Nhưng … thưa cậu … bà …
Thái độ ngập ngừng của anh tài xế khiến Thiếu Bảo đâm quạu, không còn hứng thú làm việc.
Mẹ này thật là, … Biết mình không thích bị quấy rầy lúc làm việc mà còn sai anh tài xế tới.
Anh bực dọc cau mày xoay ghế qua gắt gỏng:
– Được rồi. Bà bảo anh tôi làm gì? Anh nói đi.
Như được mở cờ, anh tài xế đáp ngay:
– Dạ, bà bảo em đến mời cậu về nhà. Hôm nay nhà có khách, cần sự có mặt của cậu.
Thiếu Bảo vờ nhăn nhó ngồi trở lại bàn làm việc lấy thuốc hút.
– Tôi sẽ về nếu anh nói cho tôi biết có chuyện gì.
– Thưa cậu tôi không biết ạ.
– Thật sao? Vậy thì thôi vậy.
Thiếu Bảo lại cúi vào màn hình khiến anh tài hoảng hồn kêu lên:
– Dạ tôi nói. Tôi nghe đâu bà có khách đến cho … cho cậu xem mắt.
Thiếu Bảo nổi sùng trong bụng nhưng vẫn ngồi tỉnh bơ, anh cười tươi rói:
– Vậy ư? Được rồi cậu về trước đi. Xong việc tôi về.
Anh tài xế kêu ré lên:
– Cậu hai! Cậu đừng làm thế, bà sẽ đuổi việc tôi mất.
– Làm gì mà đuổi cậu. Sếp tôi làm thì sếp tôi chịu.
Một giọng nói con gái lảnh lót ngoài cửa, cả hai cùng nhìn ra.
Một nhóm bốn người bước vào, hai cô gái ăn mặc khá mốt, mỉm cười với Thiếu Bảo.
Anh bật dậy bắt tay người thanh niên khá bụi một cách thân mật:
– Về hồi nào sao không báo?
Hai gã thanh niên mặc quần jean, áo thun đen cùng màu, đầu quấn khăn, mắt đeo kính đen như mấy tay anh chị, gở cặp kính ra, nháy mắt với anh tài xế.
– Cậu chủ anh làm thì cậu chủ anh chịu, anh nhận nhiệm vụ đến báo tin thế là đủ rồi. Bây giờ về đi.
Thiếu Bảo bồi tiếp:
– Bà la tôi chịu, cậu về đi. Tôi có khách.
Biết có nói cũng không lay chuyển được gì, anh tài xế tiu nghỉu ra về lòng đầy lo lắng.
Thiếu Bảo bật cười chỉ tay vào bốn người bạn:
– Tụi bây … nhát ai vậy?
Cả bốn người bật cười sản khoái nhìn nhau:
– Sếp thấy tụi em thế nào? Đây là tác phẩm của nhóm thiết kế cho ban nhạc …
ba con cá sấu đó.
Bích Thanh vừa nói vừa xoay một vòng để mọi người chiêm ngưỡng, Thái Hiền ngắm chiếc quần da màu vàng chói của Bích Thanh, cô nổi bật với bộ đồ da màu đỏ, tóc uốn xù cột cao bước đến Thiếu Bảo:
– Đẹp không anh? Em giống người mẫu hả?
Thiếu Bảo búng mũi cô:
– Còn nói, em chẳng là người mẫu ư? Nhưng người ta là … ba con gấu à!
Cô cười nắc nẻ trước cử chỉ thân mật của anh. Cả thành phố này, ai cũng biết người mẫu xinh đẹp Thái Hiền có một người yêu vừa lịch lãm, phong độ, đẹp trai lại giàu có. Đúng là ước mơ của bao cô gái. Cô quàng vai anh nũng nịu:
– Hay đừng làm nữa, hết giờ rồi. Minh đi ăn rồi tối đến bar nghen anh.
Cả nhóm lại nhao lên:
– Phải. Phải đó sếp.
Thiếu Bảo cười dễ dãi:
Tụi bây đừng hùa theo. Tao đi nhưng mà chỉ … nhảy đôi thôi.
– Ôi! Không được.
– Phải sếp không công bằng.
Mỗi người một câu, Thiếu Bảo quá hiểu mấy cái miệng trong nhóm thiết kế này, anh giơ hai tay lên:
– Thôi … thôi, cho tôi xin đi. Được rồi, mọi người đến chỗ cũ đi. Tôi làm xong chút việc là đến. Khoảng hai mươi phút thôi.
Trần Khánh ôm vai Quang Lực đi ra cửa:
– Vậy tụi em sẽ chờ anh, nhớ đừng để lâu quá đó.
Thái Hiền cố ý nán lại, ba người bạn vừa ra cửa cô đã bá cổ Thiếu Bảo, chu môi nũng nịu:
– Có em ở đây mà còn làm việc, đáng ghét.
Vòng tay qua eo cô, anh hôn nhẹ lên chót mũi cô:
– Dĩ nhiên có em ở đây, anh không thể làm việc rồi. Mau xuống đi cùng mọi người đi, anh phải làm việc. Lát nữa gặp nhau.
Cô đấm nhẹ ngực anh nũng nịu:
– Đáng ghét. Người ta vì anh mà cực khổ, nhẫn tâm thế à?
Anh cụng trán cô:
– Ghét nhiều là yêu nhiều đấy. Mau đi đi nào, bất quá bù cho em hết đêm nay.
Cô chun mũi liếc anh thật tình tứ:
– Không thèm.
Thiếu Bảo lắc đầu nhìn cô đi ra cửa, có người yêu vừa xinh đẹp lại tài giỏi, cộng với sự nổi tiếng của cô anh thật chẳng biết sao vì tính gàn bướng và khá khô khan của mình.
Không hiểu sao anh yêu cô nhưng lại không thể chiều chuộng cô như những đôi tình nhân khác mà Thái Hiền lại có rất nhiều cây si xung quanh.
Gần năm giờ ba mươi, Thiếu Bảo mới khóa cửa xuống lấy xe. Cửa thang máy vừa hé mở, anh đã ngạc nhiên vì tiếng ồn ào ở bàn bảo vệ ngoài cổng.
Khó chịu, anh cau mày bước ra. Một cô gái khá ấn tượng đập vào mắt anh.
Áo sơmi trắng sát nách, cổ Hàn Quốc khá lịch sự đi cùng chiếc quần ka ki vàng nhạt rộng thùng thình, mái tóc chẳng biết ngắn hay dài vì nó được giấu trong chiếc nón kết màu đỏ chói.
Chà, chắc là bà tám nào trong … trại mới ra rồi. Anh vừa nhìn chiếc túi quàng qua vai tòn ten trước ngực cô gái vừa thầm nghĩ.
Anh thọc một tay vào túi quần, một tay đưa lên miệng ra dấu cho bác bảo vệ đừng gọi giám đốc”.
– Bác Tư, chuyện gì vậy?
– Dạ …. thưa … cô này muốn gặp giám đốc nhưng tôi bảo đã hết giờ làm việc nhưng cô ấy không chịu về.
Thiếu Bảo gật gù đảo mắt qua cô gái. Đôi mắt anh bất giác nheo lại.
Gương mặt xinh xắn hoàn toàn trái ngược với nét ngổ ngáo bên ngoài, chiếc mũi thanh tú, đôi mắt to đen đang mở hết cở nhìn anh. Tự dưng Thiếu Bảo nổi hứng muốn chọc cô gái xa lạ này.
….

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây