Hạ Thu
Trả lại em yêu
Tập 1
Vừa bước qua ngưỡng cửa , Thơ Thơ đụng ngay tia nhìn dữ dội của một thanh niên . Gã ta mặc bộ veston màu xám , ngồi tréo chân trong chiếc ghế bành bằng nhung đỏ , miệng gã phì phèo điếu thuốc , mắt nheo nheo trông đểu giả vô cùng .
Tay chân nàng bỗng dưng luốn cuống , tim đập loạn xa . Cố trấn tĩnh, Thơ Thơ nghe giọng mình khẽ run run :
– Dạ xin lỗi , thưa ông , đây có phải là văn phòng tòa án không ?
– À phải rồi – Tia mắt của hắn ánh lên vẻ tinh ranh – Cô muốn tìm ai ?
Hai bàn tay xoắn vào nhau bối rối, hàm răng trắng bập bẹ vào bờ môi đỏ . Thơ Thơ không biết mở đâu như thế nào cho phải cách :
– Thư ông , tôi muốn gặp ngài chánh án .
– Ngài chánh án ư ? – Đôi mày của hắn khẽ nhướng lên – Cô muốn gặp ngày chánh án để làm gì ?
Tại sao lúc nào cũng là giọng bề trên trịch thượng thế này ? Thơ Thơ khẽ cau mày , bực dọc :
– Tôi gặp ngày chán án làm gì đó là việc riêng của tôi , không can dự đến ông .
– Thế à ? – Không nóng giận , gã từ tốn thả một hơi thuốc trông thật điệu nghệ – Sao lại không can dự ? Cô bé tìm tôi để làm gì ?
Thơ Thơ quay phát lại ngay vì tưởng chừng như vừa nghe sấm nổ giữa thinh không .
Nàng nghe lầm rồi chắc ? Một gã thanh niên non choẹt như vầy không thể nào là chánh án được .
– Sao ? – Như để trêu ngươi gã gõ gõ tay xuống mặt kính, nhìn nàng trêu chọc – làm gì em đứng ngây ra như phỗng thế cô em ?
– Ông …ông …- Thơ Thơ lắp bắp – Ông mà là chánh án ư ?
– Phải mời cô ngồi – Nụ cười khó hiểu chợt thoát ra dưới bộ râu con kiến – Cô muốn thưa kiện việc gì ? Một tên nhân tình phản bội hay thưa lũ em chồng quá quắt ?
– Thưa ông tôi chưa có chồng – Quá tức mình, Thơ Thơ dẫu môi lên cãi , mặt chợt đỏ bừng vì xấu hổ .
– Thế à ? – đôi mắt của gã chợt sáng lên – Thế thì hay lắm . cô đến để xin giấy kết hôn à ?
Lọt thỏm trong chiếc ghế bành, Thơ Thơ nghe nhột nhạt trước cái nhìn như muốn bóc trần của hắn .
– Thưa ông , tôi là sinh viên năm thứ tư trường pháp lý . Tôi đến đây để xin liên hệ việc thực tập của mình .
– Ồ ! – Vị Chánh án trẻ tuổi reo lên , lộ Vẻ Vui mừng và thích thú – Phiền cô cho tôi xem giấy tờ .
– Thưa ông đây – Nàng run run mở bóp . Bao nhiêu lời lẽ sắp xếp trong đầu bay biến cả .
– Vũ Thơ Thơ – Gã lại gật gù – Tên đẹp thật . Sinh năm …để coi . Chà 23 tuổi rồi đấy à , vậy mà tôi cứ ngỡ cô là một đứa bé con bốn tuổi thôi .
– Kìa ông ! – Thơ Thơ kiêu lên ngơ ngác – Sao ông bảo tôi là trẻ con lên bốn chứ ?
– Vì chỉ có những đứa trẻ mới gọi tôi, một thanh niên 28 tuổi bằng tôi thôi .
– Ôi ông …- Thơ Thơ cứng lời , nàng không hiểu sao một người từng được mệnh danh là lém lỉnh như nàng lại phải vụng về trước hắn .
– Sinh viên xuất sắc đấy chứ ! – Gã lại thao thao bất tuyệt – Nhưng cô luật sư tương lai này , xin hỏi cô một điều thiết yếu là giữa lý thuyết và thực hành là một khoảng cách khá xa đấy .
– Thưa ông vâng – Không chịu nổi lời trịch thượng dạy đời của hắn , Thơ Thơ đứng lên – Nhưng nếu ông không bằng lòng thì ….
– Ấy khoan ! – Gã đưa tay lên làm một cử chỉ ngăn lại – Chờ tôi ngắm qua hình thể của cô em một chút .
Nói xong, hắn ta đứng dậy , hai tay thọc sâu vào túi quần , đi vòng quanh nàng và chặc lưỡi:
– Chà đẹp thật đấy . Vòng eo này đáng giá ngàn vàng .
– Thưa ông –Thơ Thơ giận run – Tôi không phải là người đến dự thi hoa hậu để cho ông mặc tình ngắm nghía . Nhận hay không xin ông trả lời cho .
….