Trần Thị Bảo Châu
Tình yêu sẽ đến
Chương 1
Đ ợi tới khi chuông điện thoại reo dồn dập nhất, Tường Thư mới buông quyển truyện tranh xuống bàn và bước tới nhấc máy lên
Giọng bà Tường Vân cáu kỉnh:
– Con làm gì mà không nghe điện thoại reo hả?
– Con bận… ở dưới bếp
Bà Vân có vẻ dịu đi:
– Trưa nay mẹ không về. Con lo cơm nước cho em. Đi học nhớ khóa cửa cẩn thận. Nhà mình mới dọn tới còn lạ nước lạ cái, phải kỹ lưỡng một chút, nghe chưa? Thằng Lân đâu?
Tường Thư trả lời thật nhanh:
– Nó ở trên lầu ạ
– Ờ. Đừng cho nó rề rà sang hàng xóm. Chả biết họ tốt hay xấu. Cấm không được giao du. Nghe chưa?
Tường Thư liếm môi:
– Dạ nghe. Nhưng kế nhà mình có ai đâu
– Thôi, mẹ ngừng. Hai đứa lo ăn cơm đi.
– Vâng ạ
Gác máy, Thư tiếp tục ôm quyển “Thám tử lừng danh Conan” và háo hức đọc tiếp đoạn hấp dẫn nhất của vụ án “Cánh hoa hải đường”. Nhưng đọc được thêm vài ba trang, Thư chợt nhớ hết hứng thú khi trưa nay cả ba lẫn mẹ cô đều vắng nhà.
Thế đấy, chị em cô sẽ mỗi đứa một tô, ngồi một góc để vừa ăn vừa làm việc riêng chớ không có bữa ăn gia đình như trước kia vẫn trịnh trọng diễn ra hàng ngày. Buồn thật! Nhưng công việc mà, đâu thể trách ba mẹ được.
Từ trên lầu, Lân nhảy xuống mỗi lần ba bốn bậc thang:
– Trưa nay ba mẹ vắng nhà phải không chị Hai?
– Sao mày biết?
Lân cười hì hì:
– Nghe điện thoại réo liên hồi là em hiểu ngay.
Thư lừ mắt:
– Hừ! Nghe chuông reo mà cứ ngồi lì trước máy tinh. Mày liệu hồn đó
Lân trợn mắt:
– Tự nhiên cái liệu hồn. Bà này ngộ thiệt
– Tao thấy mày chơi, chớ chẳng học gì trên máy tính hết. Vậy mà nằng nặc đòi ba mẹ mua cho bằng được.
– Mẹ hứa em thi đậu sẽ mua, chớ em đâu có đòi. Mà sao chị lại ganh tỵ với em nhỉ?
Tường Thư nóng mặt:
– Ai thèm ganh tỵ. Tao thấy ba mẹ cực quá còn mày chỉ biết đòi hỏi.
Lân nhún vai:
– Em sẽ kiếm ra tiền nhờ cái máy tính đó. Em sẽ phụ ba mẹ. Chị khỏi phải xót.
Dứt lời, Lân te te xuống bếp bới một tô cơm thật to.
Thư kêu lên:
– Mẹ dặn phải dọn cơm ra bàn đàng hoàng
Lân nhăn nhó:
– Em không có thời gian. Chị đừng vẽ chuyện nữa.
Dứt lời, Lân tót một cái đã tới lầu. Còn lại một mình, Tường Thư ngao ngán nhìn bàn ăn trống trơn rồi cũng tự làm mình một tô cơm.
Bưng tô ra salon, chân gác lên bàn, cô vừa ăn vừa đọc tiếp quyển truyện khi nãy. Đọc xong, Tường Thư chợt nhớ tới sự vắng vẻ của khu nhà mình ở. Đây là khu đất mới với nhiều nền nhà được phân chia bằng rào kẽm gai bỏ mặc cho cỏ mọc. Xen kẽ với những bãi cỏ mọc dày đặc ấy là những ngôi biệt thự to, sang trọng hoặc dăm ba ngôi nhà nhỏ biệt lập như nhà cô và một nghĩa địa nhỏ với những cây thập tự. Chà! Khung cảnh này thich hợp với không gian của truyện Conan dữ!
Tường Thư đứng dậy khi nghe có tiếng nhạc không lời vang ln ở ngôi biệt thự sát vách nhà cô. Ngôi biệt thự này không người ở, sao tự nhiên lại có tiếng nhạc kìa? Tò mò Thư bước ra sân nhóng mắt nhìn qua những khung bông của vách tường rào, nhưng cô chẳng thấy gì ngoài những tàng lá của cây mận, cây nhãn um tùm được trồng sát bờ tường. Bài Love Story vang lên rõ mồm một khiến Tường Thư vốn tò mò càng to mò càng to hơn. Cô ba chân bốn cẳng chạy lên lầu ra ban công nhìn sang.
Lân đang ngồi thật chăm trước màn hình cũng phải buột miệng:
– Chị tìm gì vậy?
Thư nghiêng người nhìn qua ngôi biệt thự:
– Em nghe tiếng nhạc không?
– Có. Trong máy tính nè.
Thư gắt:
– Không phải. Tiếng nhạc nhà bên cạnh. Em tắt máy thử xem.
Lân nhún vai làm theo lời Thư. Cậu cũng bước ra ngoài với vẻ nghe ngóng:
– Làm gì có nhạc nào?
Tường Thư quả quyết:
– Có bài Love story rõ ràng.
– Chị kéo tưởng tượng. Nhà đó vắng chủ mà lại….
– Biết đâu bữa nay chủ nhà đã về.
Lân nghiêng người nhìn khoảng sân trải sỏi vắng ngắt, cửa kính kéo màn đóng im ỉm bảo:
– Chả thấy ai cũng không nghe nhạc. Chị đọc “Thám tử lừng danh” cho lắm vào rồi hoang tưởng.
Tường Thư gân cổ lên:
– Chị nghe rõ ràng mà.
Lân nheo nheo mắt:
– Chắc chị bị ma ám. Nghĩa địa cách đây có xa đâu.
Tường Thư tái mặt vì lời của Lân, cô giậm chân:
– Về tao méc mẹ, mày độc miệng vừa thôi
Lân cười ha hả vì thấy Thư sợ, nó hạ giọng rùng rợn:
– Em nghe bà đổ rác nói bên đó có người chết bất đắc kỳ tử, bởi vậy giờ chả ai ở, mà cũng chẳng ai mua. Chắc nhà ấy bị ma ám.
Tường Thư rùng mình. Tin này đúng là mới mà lại kinh dị nữa, cô thì thào:
– Thiệt hả?
Lân gật đầu:
– Thiệt. Ai dám phịa mấy chuyện ớn như vậy.
– Thế bà đổ rác có kể gì nữa không?
– Có. Nhưng em quên hết rồi.
Thư xìu xuống:
– Xời! Đúng là hậu đậu.
Lân gõ gõ vào trán:
– Đầu em để nhập những tin khoa học kỹ thuật chớ không phải dị đoan mê tín. Chị muốn biết thêm chi tiết cứ đợi bà đổ rác tới hỏi.
Thư khịt mũi:
– Hừ! Định “bán cái” việc đổ rác cho chị hả? Còn xơi!
Lân chì chiết:
– Chị gì tính toán từng chút với em. Chả bù với chị Mai Hiên của thằng Mẫn, lúc nào cũng chăm sóc nó từng ly từng tí
Nghe nhắc đến Mai Hiên, Tường Thư bỗng nổi sùng lên:
– Vậy mày đi mà làm em Mai Hiên!
Dứt lời, cô đùng đùng trở xuống bếp, quên mất chuyện ngôi nhà hàng xóm. Nhìn đồng hồ, cô hấp tấp chuẩn bị đi học. Ngay lúc đó, Tường Thư lại nghe giai điệu dạo đầu của bài Love story. Thư nín thở bước dọc mé tường tìm cho ra xem bài nhạc vang từ đâu, nhưng tường rào quá cao, những khung bông lại bị cây lá che khuất, cô không thể thấy gì.
Bài nhạc đang cuồn cuộn vút cao ngay điệp khúc bỗng phụt tắt khiến Thư hơi hẫng, cô cố nghe ngóng nhưng chẳng động tĩnh gì ngoài tiếng xào xạc của lá.
Trấn tĩnh lại, Tường Thư tự nhủ:
– Chắc chắn không phải ma. Nhưng là ai nhất định mình phải khám phá ra