Khánh Mỹ
Tình yêu mênh mang
Chương 1
Chỉ khi đứng trước khuôn cửa quen thuộc của căn hộ thuê, Yên Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là đã về nhà rồi.
Mỗi một chuyến đi xa về, chuyện leo lên ba tầng lầu luôn làm cô ngán ngẩm. Chung cư có bốn tầng thì tụi cô lại “thượng” ngay trên tầng chót. Thế mới là cực hình cho mỗi lần xuống phố và lên nhà.
Vừa thở mệt nhọc, vừa lục tìm chìa khóa, cô lẩm bẩm:
– Chắc giờ này nó đã về rồi đây.
“Nó” là nhỏ bạn gái chung phòng với cô, cũng là bạn cũ thời Trung học. Làm nghề ca sĩ, nên nhỏ ấy thường về muộn.
Mở được cánh cửa, Yên Hoa kéo valy và xách mấy túi trái cây vào. Đèn sáng trưng ở phòng ngoài. Đóng cánh cửa, cô khẽ cất tiếng gọi bạn:
– Tố Trang, Tố Trang ơi!
Có tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Yên Hoa quẳng vội mớ hành lý lên nệm ghế salon, cô đi thẳng đến nơi có tiếng động.
– Ê, Tố Trang. Tao về rồi nè.
Miệng nói, tay cô đẩy cửa phòng tắm tỉnh bơ bước vào.
Không để ý lắm đến tiếng nước chợt tắt hẳn sau tấm nilon dày màu xanh đậm quây ở góc trong, cô mở vòi nước ở lavabo và thoa xà bông lên mặt.
Khom người vốc những bụm nước mát lạnh lên khuôn mặt đầy xà bông trắng xóa, cô xuýt xoa:
– Trời ơi, mát quá, đã ghê. Ê nhỏ, tắm lẹ cho tao tắm với. Người tao đang đóng đến cả tấn bụi đường đây nè.
Vòi sen sau tấm màn nilon đã chảy lại như trước nghe rào rào đều nhịp.
Quờ tay với lấy cái khăn lau mặt, Yên Hoa thấy tươi tỉnh hẳn ra với gương mặt sạch sẽ tinh khôi, cô ngân nga hát một khúc hát quen thuộc mà lần nào cất tiếng cũng bi. Tố Trang bịt tai nhăn nhó. Cũng hơi lạ là lần này cô nàng ca sĩ chuyên nghiệp chẳng thèm phản đối gì giọng hát kinh dị của cô cả.
Còn đang săm soi, ngắm nghía trước gương đôi mắt hơi đỏ vì bụi đường của mình, có tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng tắm khiến cô giật mình.
Giọng Tố Trang vang lên bên ngoài như cợt đùa:
– Nè, xong chưa? Có cần người vào tắm giúp cho không vậy?
Yên Hoa trợn mắt kinh ngạc. Chuyên gì vậy? Nho? Tố Trang ở ngoài kia, vậy chứ còn ai đang…
Tia thắc mắc vừa lóe lên trong đầu, tay cô đã nhanh như chớp kéo vẹt tấm nilon qua bên mà chẳng kịp cả suy nghĩ.
Thế nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cô sững người mất một giây như không tin nổi vào mắt mình. Trời đất ơi! Chợt tỉnh ra, cô nóng bừng cả mặt mũi tông cửa chạy ra va mạnh vào Tố Trang đang đứng bên ngoài, làm cả hai té lăn ra trên nền gạch.
Tố Trang hết hồn hét lên:
– Ui da! Sao tự nhiên chạy… Ủa! – Cô sửng sốt – Mày đó hả Yên Hoa?
Đang tức tối đến phát khóc, Yên Hoa quắc mắt:
– Vậy chứ mày tưởng là ai?
Tố Trang ngơ ngác:
– Ủa vậy còn…
Cánh cửa phòng tắm bật mở, một giọng nói bình thản cất lên:
– Tôi đây.
Tố Trang ngẩng lên nhìn người thanh niên cao to, tóc tai còn sũng nước, mình quấn cái khăn tắm sặc sỡ in hình con khủng long, rồi quay lại ngạc nhiên nhìn gương mặt còn in đậm vẻ sượng sùng của Yên Hoa.
Thế rồi bỗng dưng cô phá lên cười sặc sụa. Nhưng giọng cười mới cất lên đã chợt tắt ngang dưới ánh mắt hơi cau lại lãnh đạm của người thanh niên.
Cô giả lả:
– À… xin lỗi nhé Yên Hoa. Không ngờ lại có sự cố như vầy xảy ra, tao cứ tưởng mày còn ơ? Hà Nội chứ.
Yên Hoa sầm mặt làm thinh.
Liếc nhìn cô, Tố Trang đành đứng lên cười nói:
– Thôi xin lỗi cả hai người vậy, anh Quốc à, cho Trang xin lỗi, Yên Hoa là bạn chung phòng với Trang.
Cô ngượng nghịu:
– Tại hồi nãy Trang lấy máy điện thoại ra ban công nói với bạn nên không có đây, thành rạ..
Đang nói chợt cô nhìn thấy cái điện thoại di động của Quốc mà khi nãy cô đã xéo xắt lấy gọi bạn bè, bây giờ đang nằm lăn lóc dưới chân tường sau cú…ng của Yên Hoa, không biết có bị hư hại gì không.
Lấm lét nhặt lên, Tố Trang đem lại đưa cho Quốc với nụ cười cầu tài:
– Điện… điện thoại của anh, hồi nãy em mượn đỡ…
Quốc không nói gì, chỉ đưa tay cầm lấy.
Như để trốn lánh cái không khí nặng nề khó thở này, Tố Trang vừa chui vào phòng tắm:
– Đê? Trang vào rửa mặt cái đã.
Chỉ còn lại hai người.
Quốc bước vào bên trong, nơi mà trên sàn có hai tấm nệm đặt song song, một tấm thì còn phẳng phiu, tấm kia drap nhàu nát, từ trên nệm xuống đến dưới sàn cứ như một bãi chiến trường.
Yên Hoa mím môi nhìn gã thanh niên tự nhiên đi thẳng vào phòng ngủ của cô nhặt quần áo, giầy vớ của hắn nằm rải rác đây đó với vẻ tức tối ma không biết phát tiết vào đâu.
Mệt mỏi với chuyến đi công tác nên cô không nhìn qua cái phòng ngủ trước khi tông vào nhà tắm. Nếu để ý một chút chắc hẳn cô đã phát hiện ra có người lạ trong nhà rồi, đâu để tình trạng quái gở đó xảy ra.
Gom lại mớ đồ của mình rồi, gã kia còn vênh cái mặt lên. Hắn lấy gói thuốc trong túi chiếc áo sơmi, rút một điếu gắn lên môi rồi châm lửa tựa lưng vào tường nhả khói
Dù không cố ý quan sát, nhưng thái độ lì lợm của gã khiến Yên Hoa càng tức, cô buột miệng la lên:
– Cái khăn của tôi đó.
Không nói còn đỡ, lên tiếng xong cô lại càng sượng với câu nói của mình. Trời đất ơi, không còn từ nào hay hơn để mắng hắn hay sao mà cô lại đi đòi khăn giờ này.
Gã thanh niên lia mắt nhìn xuống cái khăn long in hình con khủng long xanh lè to tướng trên ngườị hắn chẳng tỏ vẻ gì ngoài một nụ cười nhếch miệng.
Hắn cười khi dễ cái miệng ngu ngốc của cô chắc? Hết chịu nổi, Yên Hoa vớ lấy con thú nhồi bông nằm gần đó ném thẳng vào người gã thanh niên và hét lên:
– Trời ơi! Có chịu biến khỏi đây hay không. Đồ… đồ…
Cô hậm hực đứng dậy bỏ ra ngoài. Chỉ khi đến của, cô mới nghĩ ra được một câu chửi tương đối có giá trị:
– Đồ mặt dầy! Thật là gớm ghiếc!
Cánh của đóng sầm trước cái nhướng mắt của người bị mắng.
Quốc vẫn hút thuốc, anh nhìn lướt qua căn phòng bừa bãi, nhìn xuống cái khăn sặc sỡ trên người rồi lắc đầu mỉm cười.
Dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên sàn, anh đeo lại đồng hồ.
Tố Trang ló đầu ra lúc Quốc đã chỉnh tề, ngồi trên nệm salon mang giầy vớ.
Không thấy Yên Hoa, cô mon men đến bên anh:
– Về thật hả anh?
Ngẩng lên nhìn cô không đáp, Quốc siết lại dây giầy.
Em xin lỗi anh nghen. Ai mà dè Yên Hoa nó về sớm như vậy – Cô che miệng cườị..
Quốc vẫn thản nhiên và yên lặng cột dây giày. Xong anh đứng dậy.
Tố Trang tiễn anh ra cửa với cái nháy mắt vui vẻ:
– Vài bữa em gọi cho anh nha.
Sải bước trên hành lang nhỏ hẹp, sự im ắng của chung cư vào giữa đêm khiến Quốc cảm thấy mình như một kẻ quấy phá, dù bước chân anh nhẹ nhàng đều đều. Vuốt lại mớ tóc còn ướt nước, anh hít một hơi dài không khí trong lành về đêm. Cơn say lúc nãy có lẽ đã tan biến mất rồi, để giờ đây anh đếm những bước lạc lõng ở một chung cu xa la.
Đến cầu thang, anh hơi khựng người. Yên Hoa ngồi bệt ở nấc thang đầu, hai tay khoanh om lấy gối. Dĩ nhiên cô có nghe thấy tiếng chân nhưng có lẽ đoán biết là ai, nên không thèm ngẩng lên.
Quốc bước xuống thang vài nấc ngang tầm với cô, rồi chợt quay lại nhìn cô chăm chú.
Bị bất ngờ và gai người trưức cái nhìn đó, Yên Hoa nổi cộc:
– Muốn gì?
Giọng cô thách thức và gây sự. Đã định sẵn trong đầu, cô tự nhủ nếu gã đàn ông trơ tráo kia có cử chỉ mất dạy nào với cô, cô sẽ không… nương chân tống cho hắn một đạp. Với thế đứng ơ hờ như vậy, một cái đạp của cô chắc chắn sẽ làm hắn ngã lăn lông lốc xuống hết mười bậc thang chứ chẳng chơi.
Yên Hoa đã hờn sẵn là thế nhưng gã đàn ông trước mặt cô thật quái lạ, hắn không nói năng, không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn cô mà thôi, nhìn chăm chú với ánh mắt trầm tĩnh và tự chủ. Thái độ của hắn làm cô chẳng hiểu gì nhưng cứ phải căng người đề phòng và chịu đựng ánh mắt đó.
Mất đứt cả phút, sau cùng rồi Quốc cũng quay người bước đi, không hề giải thích cho hành động khó hiểu ấy của mình.
– Quái đản!
Yên Hoa phun ra một câu miệt thị khi gã đàn ông điên khùng ấy đã xuống hết nấc thang cuối và sắp sửa quẹo xuống bậc thang kế tiếp. Chẳng buồn ngẩng lên, Quốc vẫn bước đều.
Hắn là một tên khùng, một gã trơ tráo, một kẻ đáng ghét thậm tệ.
Mím môi đứng dậy, Yên Hoa quay trở về nhà. Bây giờ là lúc cự cho con nhỏ Tố Trang một trận. Bồ bịch lung tung bên ngoài còn chưa vừa bay sao mà nó lại dẫn về nhà nữa, cứ cái kiểu này thì chắc có ngày cô chia tay với nó thôi.
Thật là hết nói nổi!