QUỲNH DAO
Tình không phai
Chương 1
Mùa xuân.
Mùa xuân có thể là của rất nhiều người, nhưng tuyệt đối không phải là của Hạ Phấn Vân.
Phấn Vân đang đi trên phố. ánh mặt trời đầu xuân tựa một cái tay ấm dịu vuốt nhẹ mái tóc và bả vai nàng.
Mùa mưa dường như đã qua, đường cái khô ráo, ánh mặt trời soi chếch tủ quầy bên phố, hắt từng đốm sáng làm nàng hoa mắt. Phấn Vân vắt áo khoác da hươu có cổ lông màu đen trên cườm taỵ Bàn tay nàng chạm vào cổ lông da cáo, lông dài dài mềm mềm, mềm mềm, mềm mềm, cứ mềm đến tận chỗ sâu trong lòng. Ở chỗ sâu trong lòng nàng, dường như có một sinh vật nào đó chạm vào, liền co rúm lạị Ðiều đó mang đến cho nàng một cơn đau khó tả. Nàng mới chợt nhớ ra, chiếc áo khoác da hươu này, là lúc đi du lịch tuần trăng mật sang âu châu năm trước, Văn Tiêu mua cho nàng, ở Florence nước ý.
Tuần trăng mật, Văn Tiêu, âu Châu, giáo đường chính Florence, chim bồ câu trước giáo đường, đường nhỏ lát đá, tượng điêu khắc, gió lạnh phất qua mặt, đầu phố có người mua hạt dẻ rang, không biết hạt dẻ rang có cái gì ngon. Nắm một vốc lớn hạt dẻ rang nong nóng, nàng cười, và, đi khắp những con đường nhỏ lát đá cổ kính u nhã … Ðó là việc xa xăm lắm xa xăm lắm! Tựa như một giấc mộng, một giấc mộng chìm đắm dưới đáy lớp băng lạnh Bắc cực. Nàng nhíu mày, không, không nên nghĩ, không nên nghĩ, nàng do vô thức cắn chặt răng, cái đau thót trong lòng đã biến thành một vầng khói mù, bao trùm kín nàng từ đầu đến chân.
Tâm tù. Nàng mơ hồ nghĩ ra hai chữ: tâm tù. Mi là tù phạm của nội tâm mi, mi ngồi trong nhà lao của bản thân mi, vĩnh viễn không thoát ra được. Mi đi tản bộ, mi hoạt động dưới ánh mặt trời Ðài Bắc. Mi không đi ra khỏi nhà lao của mi, ngục giam vách dày khóa nặng, tối tăm u ám, buồn bã thê lương ấy … Mi không đi ra khỏi, vĩnh viễn vĩnh viễn.
Nàng đứng lại, trong mắt ươn ướt, đầu óc choáng váng, ánh mặt trời biến thành lạnh, quá là lạnh.
Hít hơi, nàng thở thật sâụ Ðó là phương thuốc Sở Hồng Chí chọ Mi nên tin vào bác sĩ của mi, thở thật sâụ Sở Hồng Chí là đồ ngốc, thở sâu làm sao có thể giải thoát một tù phạm?
Nàng thở ra một hơi dài, ánh mắt vô thức quay về phía bên phải vỉa hè. Ở đấy có một dãy cửa hàng, một cửa hàng bán chim, có một con vẹt biết nói thu hút rất nhiều người qua đường. Con vẹt ấy đang líu lô líu lường tiếng không rõ kêu ré lên lặp đi lặp lại:
– Hẹn gặp lại! Hẹn gặp lại! Hẹn gặp lại!
Hẹn gặp lạỉ Ðó là lời biết nói duy nhất của con chim ngốc ấy ử Hẹn gặp lạỉ Tiếng đầu lưỡi của loài người, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại, con chim ngốc, chẳng lẽ mày không biết, đời người có nỗi buồn khổ “không thể gặp lại”!
Không nghĩ tiếp được nữa! Nàng lắc đầu tức giận với mình, không nghĩ được tiếp nữa! Nàng tựa như trốn tránh tai nạn bước nhanh đến cửa hàng bán chim, sau đó, ánh mắt nàng bị một cửa hàng “gia súc” hấp dẫn. Ở đấy, có một cái lồng sắt, trong lồng sắt, có một con chó lông dài trắng như tuyết, đang chuyển động tròng mắt đen láy, lộ ra một vẻ khổ sở đáng thương, đăm đăm nhìn nàng.
Nàng đi tới, dừng phía trước lồng sắt. Con vật nhỏ lông dài ấy nhìn nàng như cầu xin thương hại, trong cái mõm nhỏ ngậm chặt, lộ ra một mẩu đầu lưỡi màu hồng nhạt, đáng yêu đến khiến người ta đau lòng. Nhìn thấy có người đi dến gần, con vật nhỏ thò ra một cái chân nhỏ, bíu lấy lồng sắt một cách bất lục, khẽ vểnh mũi, thân thể run lên, đuôi ngoáy lấy ngoáy để … Mắt nàng lại ươn ướt. Con vật nhỏ, mày cũng hiu quạnh ử Con vật nhỏ, mày cũng ngồi tù ử Con vật nhỏ, mày cũng cảm thấy lạnh ử … Nàng ngẩng đầu lên, tìm chủ cửa hàng.
– Thích hả? Ðó là chó Margis rặt giống đấy – Một bà chủ béo mập đi lại, mỉm cười với nàng – Vốn dĩ có ba con, buổi sáng đã bán hai con, chỉ còn lại một con. Cô thích, bán cho cô rẻ một chút.
Bà chủ tóm con vật nhỏ ra, dùng tay nâng, đưa đến trước mặt, khoác lác theo thói quen người bán hàng:
– Bố nó được giải quán quân thi chó toàn tỉnh, mẹ nó là á quân, có giấy chứng minh huyết thống. Cô có cần xem không?
…..