Trong đống đổ nát, nó đã đánh hơi ra cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày.
– Anh gả cho em nhé!
– Ừ.
Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời.
Cận Thời Xuyên: Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện?
Từ Lai: Muốn trở thành người xứng với anh.
Cận Thời Xuyên: Anh chỉ là một tên lính.
Từ Lai: Không, anh là người hùng của em.
Anh và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành phố.
Anh là người hùng của cô, cô là cuộc đời của anh.
Thời gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa nhòa.
Một câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết!
Lộ Bảo có chuyện muốn nói: Mọi địa danh và tên người đều là hư cấu, xin miễn tham chiếu thực tế!
(*hây hây gió thổi: nguyên văn là “thanh phong từ lai”, 1 vế của câu “Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng” trong bài phú Tiền Xích Bích của Tô Thức – Tô Đông Pha, được Phan Kế Bính dịch là “Hây hây gió mát, sóng lặng như tờ”. (Nguồn: thivien). Ở đây tác giả chơi chữ với tên nữ chính cũng là Từ Lai.)
Nguồn: dtv-ebook.com