Đêm ấy vào một mùa đông. Gió lạnh mưa rơi.
Từng cơn mưa nối tiếp nhau trút nước tưởng không bao giờ dứt.
Càng ảm đạm hơn nữa, trên đỉnh “Phi Lai sơn trang” gió rít từng hồi, những ngọn cây cao vun vút rung đều từng loạt trong màn đêm, như giận hờn, như căm tức, như đang thóa mạ nhau vậy.
Mọi vật đắm chìm trong khung cảnh đêm cuồng.
Ngoài những vệt chớp ngang trời, chốc chốc lại xé rách tấm màng đen ướt đẫm ấy thì dưới chân núi Phi Lai lại còn có mấy đốm lửa lập lòe.
Những đốm lửa này là do những ánh đèn phát ra từ một ngôi nhà đứng thu mình dưới chân núi.
Ánh đèn xuyên qua khe cửa, lay động từng cơn, lúc mờ lúc tỏ.
Ánh đèn thần bí đó chưa làm cho chúng ta chú ý bằng những tiếng hét lanh lảnh từ trong ngôi nhà vắng kia vang ra :
– Lồ ha… Cơ… toàn… Ồ!… Cửu vi… Bão bùng. Cái gì đã xảy ra trong ngôi nhà hoang vắng kia?
Một cuộc thảm sát?
Nguồn: dtv-ebook.com