Diễm Thanh
Thắm Mãi Tình Yêu
Chương 1
Ca Thơ cuống cuồng. Ba cô nhập viện để cắt bỏ bao tử. Một cuộc đại phẫu thuật, theo lời bác sĩ thông báo. Mọi người trong gia đình nội, đã hứa đến trước giờ ba cô lên bàn phẫu thuật. Vậy mà suốt bốn giờ đồng hồ, chả hề thấy bóng dáng người thân của ba. Chỉ một mình Ca Thơ nhỏ nhoi, bé bỏng trước cửa phòng chờ. Nước mắt cô rơi lặng lẽ, phần vì lo cho sinh mạng của cha, phần tủi thân vì xung quanh Thơ, gia đình người ta có quá nhiều người lo lắng, chia sẻ.
Liệu ba cô đủ sức chịu đựng ca mổ không? Bác sĩ nói:
– Bao tử của ba cháu không bị ung thư nhưng đã loét và lủng hết. Phải cắt bỏ, ông mới có cơ may sống.
Ca Thơ cắn chặt vành môi run giọng:
– Thưa bác sĩ! Cắt hết bao tử, sau này làm sao ăn cơm ạ?
Bác sĩ Lâm trầm giọng:
– Cháu nói đúng, sau cuộc phẫu thuật, ba cháu chỉ còn khả năng ăn uống theo dạng thức ăn được hòa lỏng. Vì đường hành tá tràng của ba cháu còn rất tốt nên chúng tôi quyết định nối trực tiếp với đường ruột, nên khả năng co bóp làm nhuyễn thức ăn không còn. Cháu và gia đình sẽ vất vả đấy.
Ca Thơ nhẹ giọng:
– Chỉ cần ba cháu sống thôi ạ? Vất vả, cực khổ thể nào, cháu cũng vượt qua được.
– Cháu khá lắm! Ba cháu nhất định khỏe lại để gia đình cháu được hạnh phúc. Hãy tin vào khoa học nghen cô bé.
Ca Thơ cười gượng gạo, gật đầu. Cô chỉ mong ba khỏi bệnh để chị em cô không phải côi cút. Còn hạnh phúc ư? Từ ngày mẹ bỏ đi, mẹ đã đem theo tất cả nụ cười, lòng tin yêu của chị em Ca Thơ.
Ca Thơ bật khỏi ghế ngồi trong phòng hồi sức, bởi tiếng loa đang vang lên:
– Người nhà của bệnh nhân Huỳnh Tuấn Công đến phòng hồi sức gấp.
Ca Thơ đi như chạy. Lạy chúa! Mong người hãy chở che cho ba của con qua cơn hiểm nghèo. Con kính xin Chúa hãy cho con thêm nghị lực.
Ca Thơ dừng lại trước mặt cô điều dưỡng viên.
– Em là người nhà của ai thế.
Giọng cô điều dưỡng viên dịu dàng:
Ca Thơ chặn ngực, vừa thở vừa nói:
– Dạ, em … là con gái của ông Huỳnh Tuấn Công.
– Em theo chị vào đây.
Ca Thơ đi sau cô điều dưỡng vô căn phòng nhỏ, cô hỏi líu ríu:
– Ba của em có sao không chị?
Cô điều dưỡng đưa vào tay Ca Thơ tờ giấy màu hồng:
– Em cầm giấy này xuống ngân hàng máu của bệnh viện mua thêm một bịch máu cho ba em. Ca phẫu thuật thành công nhưng ba em chưa tỉnh hẳn vì tác dụng thuốc gây mê còn. Nhớ mua đúng loại máu ghi trong toa nghen.
– Dạ! Em biết rồi ạ!
Ca Thơ mau mắn quay trở xuống tầng 1. Mấy ngày chờ ba được phẫu thuật, cô đã hầu như thuộc lòng từng phòng xét nghiệm, siêu âm, quầy thuốc ở bệnh viện.
Chờ hơn 15 phút, Ca Thơ mới mua được máu. Bà bác sĩ đã thông báo ngay khi trao bịch máu cho Thơ:
– Máu loại AB hiện đã hết, cảm phiền người nhà bệnh nhân mua loại máu này báo lại cho các bác sĩ để họ tìm cách khắc phục.
– Lạy Chúa và Đức Mẹ lòng lành, Người đã phù hộ cho lời cầu xin tội nghiệp của Ca Thơ. Và bịch máu cuối cùng này sẽ được truyền vào cơ thể của ba Ca Thơ. Vừa nghĩ, Ca Thơ vừa cắm đầu chạy trên dãy hành lang …
– Ui da!
Ca Thơ chới với, bịch máu trong tay Ca Thơ rơi xuống. Ngay lập tức nó bị một gót giầy đinh giẫm lên thật mạnh, nhanh đến mức Ca Thơ chưa kịp kêu thì đã bị những giọt máu vọt ra từ chiếc bịch bị nghỉền đạp bắn thẳng vào mặt. Ca Thơ đưa tay chùi mặt, cô run rẩy quì dưới nền gạch, bàn tay run run lượm lại bịch máu. Những giọt máu òa vỡ, thấm ướt tay cô rơi xuống gạch. Những giọt máu đang loang nhanh trên nền gạch vô tri vô giác. Ca Thơ òa khóc:
– Trời ơi máu của tôi, bể hết rồi ba ơi!
Rất nhiều ánh mắt nhìn Ca Thơ, cô không cần biết người ta cười cô hay thương hại cô. Ca Thơ chỉ hiểu một điều bịch máu ấy rất cần cho ba cô, ông sống hay chết đều phụ thuộc vào nó. Bây giờ, không còn gì nữa, máu đã đọng thành màu đỏ sậm hoặc đen đặc. Bịch máu cuối cùng cô đã mua được ở ngân hàng máu. Vậy mà …
Ca Thơ đưa bàn tay dính đầy máu túm tay kẻ đã đụng vào cô. Ca Thơ nghẹn ngào:
– Anh đền bịch máu lại cho tôi đi? Ba tôi không thể chết. Bác sĩ tốn bao nhiêu công sức mới hoàn thành cuộc đại phẫu thuật cho ba tôi. Ông đang chờ tiếp thêm máu. Chị em tôi không thể không có ba, anh hỉểu không.
Hắn là gã đàn ông có nét mặt khá lạnh lùng. Hắn không giấu đươc vẻ bất mãn khi nhìn tay và áo hắn bị Ca Thơ bôi đầy máu. Hắn trầm tĩnh:
– Bình tĩnh nào cô bé. Tôi hứa mua trả lại cô bịch máu, đừng khóc nữa và lau mặt đi, kẻo người ta lầm tưởng cô là bệnh nhân cần cấp cứu đấy.
– Lạy Chúa! Chuyện đến mức này hắn còn muốn ghẹo Ca Thơ nữa à? Đúng là hạng đàn ông … chết tiệt, đáng ghét? Ca Thơ nghĩ vừa mếu máo:
– Anh làm như tôi đang ăn vạ anh vậy. Anh nghĩ cứ có tiền là mua được máu à. Nếu thế tôi đâu thèm rơi nước mắt.
Hắn ngẩn ngơ:
– Bệnh viện có ngân hàng máu, chả phải cô bé cũng mua từ đó à. Cô bé nói cho tôi biết loại máu cô bẻ mua thuộc nhóm nào. Tôi sẽ mua đem lên cho cô ngay, được chưa?
Ca Thơ nghẹn ngào:
– Bệnh viện thông báo đây là bịch máu cuối cùng của nhóm máu AB. Tôi may mắn mua kịp để truyền cho ba tôi. Người ta còn bao nhiêu người chờ đợi vô vọng ở dưới kia.
Hắn bối rối:
– Cô nói thật hả?
– Sinh mạng ba tôi phụ thuộc ở bịch máu này, tại sao tôi phải nói dối anh?
Hắn và rất nhiều người đồng bật lên tiếng kêu:
– Có chuyện này! Vậy thì chết. …. Ca Thơ kinh hoàng:
– Không đâu, ba tôi không thể chết. Tôi không cam lòng đâu.
Hắn vỗ tay lên vai Ca Thơ:
– Tôi hiểu tâm trạng của em. Em dẫn tôi xuống gặp bác sĩ phòng hồi sức nhé.
Ca Thơ trệu trạo:
– Để làm gì chứ?
Hắn chậm rãi:
– Nếu bệnh viện hết máu, tôi sẽ đền máu tôi để ba em được tiếp máu. Tôi nói thế em hiểu không hả?
….