Huân Long
Rau Răm Ở Lại Chịu Lời Ðắng Cay
Phần I
Chuyến xe đặc nhiệm lừ lừ vào bến, mọi người nhốn nháo đứng cả dậy. Ai cũng lăm lăm tràn ra hai đầu cửa lên xuống. Ðây là chút dân tộc tính chẳng đẹp đẽ gì mà sao dân ta vẫn cố duy trì lại. Ở bất cứ nơi đâu, người mình lên đều muốn lên trước mà xuống cũng muốn xuống đầu tiên. Tôi liệu thấy khó tranh giành được với quí vị nên cứ lẳng lặng ngồi tại chỗ, chờ mọi người giãn bớt, mới khệnh khạng đứng dậy.
Từ cửa xe, tôi thấy ai nấy hể hả bước qua cổng biên giới, thong dong như rủ nhau đi xem hội. Chiếc ba ri e dựng đứng bên cạnh một trạm kiểm soát bé như hộp diêm, trong đó thấp thoáng một anh lính đang ngồi làm gì đó. Tôi bước xuống xe, thong thả đi qua, y hệt hành khách. Tôi vừa lướt qua ngôi , định đi về bên kia biên giới thì anh lính choàng dậy gọi : này anh kia. Tôi quay nhìn xung quanh xem anh ta gọi ai, nhưng chỉ thấy có mình tôi đứng đó. Ðể cho chắc, tôi dịu dàng hỏi lại : anh gọi tôi. Một giọng có vẻ muốn gắt gỏng, sửng cồ làm tôi cụt hứng : không gọi anh thì gọi thằng cha căng chú kiết nào nữa.
Tôi lững thững đến cạnh trạm kiểm soát. Anh lính giọng hơi gắt : anh sang bên ấy làm gì. Tôi hơi bực mình, nhưng nhận ra ngay thân phận lẻ loi nơi đầu sóng ngọn gió, nên phải nhũn như con chi chi : ở Saigon nghe xe mời đi miễn phí, nên thấy mọi người leo lên, tôi cũng đi cho biết. Anh lính thò bàn tay ra khỏi ô cửa trạm hỏi trỏng : giấy tờ. Tôi đã chán nản ra mặt, mọi người chẳng ai bị hỏi han, sao mình tôi lại bị làm khó. Chợt biết ra là mình dại, bò lên cái chốn đèo heo hút gió này làm gì cho mắc đọa, nhưng lỡ rồi đành phải tìm cách hoãn binh.
Thấy vẻ xà lơ của tôi, anh lính có vẻ bực nên cà khịa : hổng có giấy tùy thân hả. Bộ cha nội muốn vượt biên lậu chắc. Tôi chưa kịp giải thích thì anh ta bồi thêm : lừng khừng không chịu đưa giấy tờ, ông tống vào đồn tẩn cho bỏ mẹ bây giờ. Tôi định hỏi nguyên do về sự cách biệt đối xử này, song lại thôi. Nghĩ bụng tránh voi chẳng xấu mặt nào, nên tôi lôi cái passport trong túi ra và đưa vào trạm. Anh lính thoáng thấy dấu con ó vàng in khằn trên bìa hộ chiếu thì vồn vã thay đổi thái độ : à, thì ra ông ở nước ngoài về. Chắc ông sang bên ấy thử thời vận hả.
Tôi muốn bật cười. Nhưng thực tình không làm. Anh lính trịnh trọng đưa quyển hộ chiếu lại cho tôi. Anh ngỏ lời chúc tôi vui khi qua bên đó. Tôi bỗng thấy tội nghiệp cho anh về thái độ đổi xoành xoạch như chong chóng. Nhìn dáng người uể oải của anh, với cái quân hàm màu xanh lá cây trên ve áo, tôi chẳng nhận ra cấp bực của anh là gì, lẳng lặng đút tay vào túi, bâng quơ rút một tờ xanh ra và đưa tặng anh. Anh lính thấy màu tờ bạc, mặt vui lên ngay và lí nhí ngỏ lời xin lỗi.
Tôi đi ngang qua cái ba ri e. Ðám xe ôm ngồi túm tụm gần đó ùa chạy đến. Tiếng khmer líu lo mời chào, gạ gẫm rất nhiều mục. Trong đó tôi nghe lơ lớ có cả tiếng nước nhà. Anh này xun xoe nói không kịp để tôi đáp trả. Anh đề nghị một chương trình du lịch ngắn dài để tôi lựa chọn, đủ vẻ lôi cuốn. Tôi chỉ tay về một dãy nhà cạnh đó hỏi cho rõ ngọn ngành : sòng bài đó hả. Anh xe ôm vun vào ngay : phải, ông thày có thể vào thử thời vận.
Thấy tôi có vẻ doãi ra, anh lại tiến dẫn một hướng tiêu khiển khác ngay : ông thày muốn đi bắt cái nước hay đi tắm hơi, karaoke, hay thổi kèn. Anh huyên thuyên nói vanh vách về các người phục vụ món khoái lạc thứ ba này. Anh khoe về bọn nhóc từ bên nhà sang làm đủ mọi trò du khách muốn, hẳn nhiên là món nào cũng tuyệt hảo cả. Tôi vẫn lãnh đạm không tỏ ý gì, anh xe ôm nghĩ là tôi còn bực vì chuyện bị trạm làm khó dễ. Anh nói hắt ra : ối, ông thày chấp chi ba cái thằng cà lơ đó, nó thấy ông thày lạ mặt nên hù kiếm chút cháo. Chớ bà con qua lại hằng ngày, có ai bị chặn hạch hỏi gì đâu.
Tôi thở ra và nói với anh tôi cần kiếm một chỗ nghỉ, tắm rửa sạch sẽ, rồi có tính đi đâu sẽ hay. Anh lại xoắn xít chêm vào, hỏi ý tôi về khách sạn ba sao, bốn sao để anh chở tôi đến. Tôi gạt đi, hỏi anh về một nhà nghỉ đơn sơ nào gần đây được rồi. Anh có vẻ trầm ngâm như lượng định xem tôi thuộc dạng người nào, tôi phải nói luôn cho anh đừng gạ nữa : tôi chọn ngay chỗ này vì cũng muốn vô đặt vài cây hên xui. Mặt anh xe ôm chợt xị ra, tôi an ủi anh : gặp người mình ở đây, tôi mừng lắm. Anh yên chí bà con phải giúp đỡ nhau. Kể từ bây giờ, đi đâu, làm gì, nhất định tôi sẽ gọi anh. Và để xí xóa, tôi mớm ý : anh có thể dẫn tôi đến giới thiệu với nhà trọ hay tôi có thể tự làm cũng được. Anh chộp ngay lấy ý tôi và bỏ xe đó, đi bộ băng qua đường, tôi lẽo đẽo theo sau.