Lời tác giả :
1. HE, sủng sủng sủng, sảng sảng sảng.
2. Không ngược không thảm, quá trình ngọt vô cùng.
Vốn đề tài quân nhân đã không còn quá mới lạ đối với các “mọt ngôn tình” rồi. Nhưng tất nhiên đây cũng là một đề tài có sức hút nhất định khiến người người nhà nhà thích thú khi đọc. “Quân Nhân Trong Khói Lửa” cũng vậy, điều đặc biệt là bối cảnh truyện ở Myanmar lại càng khiến một đứa thích bối cảnh ở nước ngoài như mình tò mò và quyết định nhảy hố khi nhìn thấy văn án !!!
Nữ chính Du Tại Tư vốn là phóng viên chiến trường, trong lần đi theo đoàn bác sĩ tình nguyện đến Myanmar làm việc thì tình cờ chứng kiến được cảnh nổ thôn trại nên đã bị bắt cóc. May mắn nhờ chiếc áo blouse mang quốc kỳ Trung Quốc của bạn chung đoàn nên cô không gặp phải nguy hiểm. Cô được Chu Giác Sơn cứu, mang về nhà mình trong quân trại.
Nam chính Chu Giác Sơn là một quân nhân người Myanmar. Lúc đầu mình còn tưởng anh là người Trung Quốc cơ vì ngũ quan của anh trông không giống người Myanmar, với lại anh nói được tiếng Trung chuẩn phổ thông. Anh tinh thông 6 loại ngôn ngữ, thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự quyết đoán. Nói chung là anh rất xịn :3 Xịn vậy thôi chứ anh có máu thê nô ngầm, sau này quen nữ chính rồi thì dỗ chị rất ngọt luôn =))))
“Tại Tư, đừng tức giận.”
Chu Giác Sơn đuổi theo.
“Em không giận.”
“Vậy em đi giày vào trước đi.”
“Em không đi giày của anh.”
“Vậy em đi cái này vào.” Chu Giác Sơn chỉ đôi ủng dưới chân mình.
Tại Tư dừng lại, bàn tay siết chặt thành quả đấm nhỏ, không cho là đúng, “Đó cũng là giày của anh.”
Lúc đầu thì Du Tại Tư tìm quá trời cách để bỏ trốn, nhưng mà đều bị Chu Giác Sơn chính xác xách trở về lại bên mình. Ai kêu ông trời đã sắp đặt sẵn chị phải là người của anh làm chi =)))). Đọc về sau thì mình mới biết thì ra Chu Giác Sơn và Du Tại Tư quen biết nhau từ nhỏ rồi. Vì ba Tại Tư – Triệu Tuấn là cảnh sát chống ma túy khu vực biên giới Trung Quốc – Myanmar, trong một lần đi công tác thì cứu Chu Giác Sơn về. Nam chính lúc này 12 tuổi, còn nữ chính 6 tuổi. Chu Giác Sơn bị thương nên đã dưỡng thương khoảng nửa năm ở nhà nữ chính. Nữ chính là người dạy tiếng Trung cho anh, nhưng cũng chỉ dạy nửa vời thôi vì cô lúc đó cũng chưa rành chữ, dạy thì loạn xì ngầu cả lên.
“Một.”
Tại Tư kiên nhẫn dịch chuyển qua chỗ anh.
Chu Giác Sơn không còn cách nào khác, giọng điệu không kiên nhẫn nói, “Một.”
“Hai.”
Cô cười cười chỉ vào hai gạch ngang ở trong sách.
“Đói [].”*
[] Ở trong tiếng Trung số hai (二) phát âm là [èr], đói (饿) phát âm là [è]. Khi phát âm khá giống nhau nên dễ nhầm lẫn.*
“Không đúng, là… hai.” Tại Tư lại mở miệng to hơn một chút.
“Hai?”
“Đúng đúng đúng, ba.” Cô giáo nhỏ dạy rất nhanh.
Chu Giác Sơn qua loa trả lời, “Ba.”
“Bốn.”
“Bốn.”
…
Sau này khi Tại Tư biết Chu Giác Sơn là người anh mà cô luôn thương nhớ thì cô không chạy trốn nữa, ở lại bên anh. Khi anh đi làm một nhiệm vụ không cho cô theo, cô còn gắn máy nghe lén trên người anh để theo dõi tình hình của anh nữa cơ :v
Một nhân vật khác cũng quan trọng không kém trong truyện đó là ba của Du Tại Tư – Triệu Tuấn. Ông là cảnh sát chống ma túy, vốn đã chết trong một lần làm nhiệm vụ ở Myanmar. Nhưng Chu Giác Sơn đã phát hiện ra ông, hóa ra ông vẫn còn sống, và ông chuyển thành làm cảnh sát ngầm ở Myanmar. Đọc tới đây thì mình khá thắc mắc thân phận nam chính liệu có phải là cảnh sát nằm vùng không? Đáp án là CÓ nhaaa. Thực ra cũng không quá khó đoán về thân phận của nam chính mấy. Nhưng ở gần cuối truyện có một cú plot twist làm mình hoảng hồn luôn, không thể nghĩ tới nổi, đọc xong tới tận bây giờ rồi mà mình vẫn còn cảm thấy hoang mang [nổi da gà – ing]
Nhân vật chính ngọt ngào là vậy. Nhưng số phận của các nhân vật phụ lại không được tốt đẹp như thế, như Khang tẩu – người giúp việc của nam chính, sau này chăm sóc nữ chính như con gái mình, hay Bạch Tĩnh, Triệu Tuấn. Họ đã định sẵn là có một cái kết buồn… Tuy nhiên thì cái kết cũng khá ổn rồi vì nam nữ chính hạnh phúc với nhau, trở về Trung Quốc để có một cuộc sống yên bình, không lo chiến tranh, hiểm nguy nữa.
“… Nếu như trên đời này thật sự có thiên đường vĩnh cửu, vậy thì những người từng trải qua gian khổ trong cuộc sống, có phải sẽ không cảm giác tuyệt vọng sâu sắc như vậy không?
… Lại nếu như trên đời này thật sự có âm tào địa phủ, vậy những người vì muốn sống sót mà giẫm đạp lên sinh mệnh của người khác, tội ác của bọn họ, vào mấy chục năm sau, đến cuối cùng liệu có thể có được xét xử công chính vô tư hay không?”
Truyện nói nhiều về vấn đề nội chiến của Myanmar, tranh chấp lãnh thổ giữa quân đội chính phủ và quân đội dân tộc thiểu sổ. Khi đọc, mình khá bất ngờ vì Myanmar còn lạc hậu, phụ nữ còn chưa được đối xử công bằng, người dân không quá coi trọng luật pháp. Mình thấy may mắn vì Việt Nam là một đất nước hòa bình, có luật pháp.
Thực ra mình cảm thấy nữ chính có đôi lúc còn hơi bộp chộp, không suy tính kỹ càng, nhiều khi hơi tin người quá (vụ tin người này là chung với plot twist cuối truyện nè). Vì mình thấy phóng viên chiến trường thì họ thường sẽ trầm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo hơn. Nhưng chung quy những lần đó là do nữ chính Tại Tư quá lo lắng cho anh nam chính thôi. Điểm này cũng không quá vấn đề gì cả, nó dường như tạo thành một điểm đặc biệt trong truyện vậy. Tính cách nam nữ chính dung hòa cho nhau. Anh trầm tĩnh, bản lĩnh, suy nghĩ thấu đáo nhưng không quá giỏi ở khoản giao tiếp; khi đó chị sẽ là người giúp đỡ cho anh.
Với mình thì đây không phải là câu chuyện về quân nhân xuất sắc nhất, nhưng rất đáng để đọc, vì có rất nhiều điều ý nghĩa mình có thể nghiệm ra sau khi đọc truyện.
Nguồn: dtv-ebook.com