“Chàng có biết cảm giác của ta lúc này?
Với ta chàng là người duy nhất.
Ta sẽ luôn bước theo phía sau chàng.
Chỉ cách nhau một bước chân thôi.
Chàng không biết ta cảm thấy thế nào?
Đôi mắt ta chỉ còn những giọt lệ.
Khi nhìn ngắm chàng trái tim lại quặn đau.
Bởi tình yêu này chỉ từ phía ta…” (*)
Kiếp trước, La Nghi Ninh chỉ là một tiểu thư bình thường được gả cho thế tử thứ xuất Ninh viễn hầu – Lục Gia Học. Nàng lúc ấy, trong mắt trong tim chỉ có duy nhất phu quân là chàng mà thôi. Những năm tháng đó, cuộc sống tuy có vất vả khổ sở nhưng nàng rất hạnh phúc và vui vẻ. Bởi vì, nàng có tình yêu.
Nào ngờ, mùa đông lạnh giá năm ấy, La Nghi Ninh bị người đẩy xuống vực sâu vạn trượng. Trời đổ cơn mưa tuyết trắng tựa như hàng ngàn giọt nước mắt đau lòng khóc thương cho sinh mệnh bất hạnh của nàng.
Gió nhẹ thổi.
Tuyết nhẹ rơi.
Nàng rời xa…
Những tưởng rằng, La Nghi Ninh cứ thế kết thúc đi tất cả, mang theo những tình cảm yêu thương, oán hận kia xuống hoàng tuyền. Nhưng ông trời lại cho hồn phách nàng bám vào một chiếc trâm ngọc, từng ngày dài đằng đẵng trôi qua, chứng kiến rất nhiều chuyện mà bản thân nàng chưa bao giờ nghĩ đến.
Hóa ra, người phu quân đầu ấp tay gối bên cạnh nàng bao năm qua, đã luôn giả vờ là một kẻ nhu nhược, lêu lổng, yếu đuối.
Hóa ra, người phu quân ấy đã giấu đi tài năng cùng sự kiên nhẫn, độc ác đến mức đáng sợ của mình để lật đổ tất cả, từng bước đi lên chức vị Đô đốc.
Hóa ra, cái chết thương tâm của nàng là do người mà nàng yêu thương tin tưởng nhất ban tặng.
Hóa ra, cuộc hôn nhân ấy, từng giây phút vui vẻ, hạnh phúc đã có, chỉ là bức màn dối trá mà thôi.
Hóa ra, vì quyền lực, vì danh vọng, người từng nói những lời ấm áp, muốn che chở cho nàng cả đời lại có thể đem máu nhuộm khắp thế gian này…
Sự thật, luôn đau đớn hơn những gì nàng muốn biết.
Mà chua xót thay, trái tim cùng tình yêu của nàng, đã từng vì người ấy, nguyện bình an đến hết kiếp này.
Chớp mắt một cái, chẳng còn lại gì cả…
Mười lăm năm dài.
Trâm vỡ.
Ngọc nát.
Linh hồn nàng tan biến…
Nguồn: dtv-ebook.com