Sara Zarr
Người Yêu Dấu
Dịch giả: Dili
ĐÔI LỜI DẪN TRUYỆN
Con đường đến trường tuổi nhỏ, người bạn thân thiết thủa ấu thơ, niềm vui, nỗi buồn hay những sợ hãi đầu đời… chẳng hiểu sao những điều rất đỗi thân quen ấy trong “Người yêu dấu” của Sara Zarr lại có sức cuốn hút lạ kỳ đến vậy.
Có lẽ bởi lối hành văn giản dị nhưng ngọt ngào, sâu lắng, hay bởi vì những câu chuyện, những kỷ niệm được kể dễ chạm vào miền ký ức thăm thẳm của mỗi người, vẫy gọi bao tháng năm tuổi nhỏ, bao ký ức không thể nào quên. Nhưng dù thế nào, cũng có thể khẳng định “Người yêu dấu”, một tác phẩm viết về tuổi teen, qua bản dịch của Dili, thực sự là một món quà ý nghĩa gửi tới bạn đọc trong những ngày đầu hè…
Nhân vật chính, Jenifer, xuất hiện ngay từ những dòng đầu tác phẩm, lập tức kéo bạn vào những hoài niệm miên man về tháng ngày đã qua. Điều lạ lùng là, bạn sẽ có cảm tưởng, đang trải nghiệm một hiện tại sinh động, chứ không phải những gì được hồi tưởng lại. Bởi những hình ảnh, những người, những sự kiện liên quan đến Cameron – người bạn thân thiết duy nhất của Jenifer thủa thiếu thời, dường như chưa bao giờ thuộc về quá khứ.
Chỉ có một vài điều, Jenifer muốn nhớ về Cameron mà không thể, như bộ pijama mà cậu ta mặc khi đi ngủ, món ngũ cốc ưa thích của cậu ta, hay cảm giác Jenifer nắm tay Cameron lúc họ đi bộ từ nhà đến trường hồi lớp ba.
Thậm chí, cô muốn nhớ lại chính xác cô và Cameron đã trở thành bạn của nhau như thế nào ở điểm khởi đầu và cứ muốn trở đi trở lại điều này mãi: “Cameron là một cuốn sách mà tôi ao ước được khám phá ngay từ trang đầu tiên”.
Cameron là người duy nhất không hắt hủi, coi thường, không trêu chọc vẻ ngoài quá béo, không hùa vào những người bạn cùng trang lứa để trêu chọc gọi cô là Fattifer. Cậu luôn làm Jenifer cảm thấy cô là người đặc biệt, được bảo vệ, được chăm sóc và được yêu thương. Cậu sẵn sàng xông vào những kẻ dám gọi Jenifer béo phì, vất đồ ăn trưa của Jordana khi Jordana dám bắt chước giọng nói ngọng của Jenifer.Vì vậy, những năm tháng tuổi nhỏ dường như không còn cô đơn và đáng sợ nữa mặc dù Jenifer bị cha bỏ rơi, và không có mẹ ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc.
Những ký ức hồn nhiên, ngọt ngào ấy cứ hiển hiện sống động bên cạnh những ký ức buồn về người bạn tội nghiệp. Jenifer nhớ mãi những ngày tháng, khi Cameron đến trường với đôi tay tím bầm sau mấy ngày nghỉ học, lẳng lặng không nói cho đến khi ổn lại. Cô thực sự không biết, Cameron đã phải hứng chịu những gì trong ngôi nhà chính mình, cho đến tận khi trưởng thành.
Một ngày người bạn thân thiết của Jenifer không còn đến lớp. Cậu đi mà không nói với cô một lời từ biệt, không một dòng tin nhắn để lại. Bạn bè đã nói dối cô là Cameron đã chết. Một Jenifer yếu đuối, nhỏ bé hình như cũng đã không còn tồn tại từ sự ra đi lặng lẽ của Cameron.
Jenifer trở thành một người khác, tên họ cũng thay đổi theo do mẹ cô kết hôn với Alan: Jenna Vaughn. Cuộc sống của cô trở nên sung túc hơn, cô sống trong một căn nhà đẹp trên đại lộ, trang phục luôn luôn chỉnh tề, thân hình thon thả …và cô có một người bạn trai mới rất thương yêu cô. Nhưng sự mất mát Cameron khiến cuộc sống trở nên không còn ý nghĩa, nhất là những ngày sinh nhật, những ngày khiến cô nhớ Cameron nhiều nhất.
“Cuộc sống này cần phải có một cái nút tua nhanh. Bởi vì sẽ có những ngày bạn không muốn tồn tại trên cõi đời này nữa. Cái cảm giác ấy không kéo dài vĩnh viễn nhưng nó cứ bao quanh khiến bạn cảm thấy bất lực, bạn không thể ngưng thời gian lại, cũng không thể cuốn nó đi thật nhanh hay làm bất cứ điều gì để tránh đối diện với nó”.
Sinh nhật lần thứ mười bẩy, Jenna Vaughn nhận được một bức thư kì lạ, phong thư gửi theo tên cũ thời ấu thơ của cô. Mở thư, cô hoàn toàn bất ngờ, bởi đó là thư của Cameron, cậu không hề chết như cô vẫn tưởng. Sự trở lại bất ngờ, đột ngột của Cameron làm cuộc sống của Jenna hoàn toàn xáo trộn. Bao kỉ niệm xưa sống dậy, bao câu hỏi dồn nén, bao điều Jenna muốn biết tại sao? Họ cùng trở lại những tháng ngày thơ ấu, trở lại những nơi họ từng sống bên nhau. Hành trình trở lại này, giúp cô hiểu sâu sắc cuộc sống kinh hoàng tuổi nhỏ mà Cameron phải trải qua.
Những kí ức đáng sợ về một ngày mà người cha bạo lực và bất thường của Cameron đã gây ra cho hai đứa, khiến cho cô và cậu từng phải đập cửa kính để bỏ trốn, luôn luôn trở lại như một ngày không bao giờ kết thúc. Cô chợt nhận ra rằng, đó là cuộc sống mà người bạn thân duy nhất của cô đã luôn phải trải qua, luôn phải đối diện. Những vết bầm, những ngày nghỉ học và những im lặng triền miên sau đó… Chỉ có tình bạn yêu thương và chở che đã cứu vớt cả hai đứa, khiến họ có một ý nghĩa vô cùng quan trọng trong cuộc sống của nhau.
Một câu chuyện khiến bạn không ngừng nhớ về tình bạn và thủa ấu thơ. Liệu những điều gì sẽ theo chúng ta cho đến tận cuối cuộc hành trình của cuộc đời? Một kỉ niệm, một người thân, hay một người bạn nhỏ bé mang gương mặt yêu thương…? Có thể là tất cả.
Tất nhiên, câu chuyện giản dị về tình bạn này không chỉ dừng lại ở lời nhắc nhở chúng ta, hãy trân trọng những gì ý nghĩa mà chúng ta đang có. Xa hơn nữa, là một điều giản dị, sẽ không bao giờ khép lại, ngay cả khi câu chuyện kết thúc: Hãy hiểu và yêu thương nhiều hơn nữa! Vì lẽ đó, “Người yêu dấu” quả là một món quà ý nghĩa cho tuổi học đường
MỞ ĐẦU
Ngày 17, tháng 10, năm 1988, 3.30 chiều
Một cái vòi nước đang nhỏ giọt.
Những mẩu bánh mì vụn và vết bẩn hồng hồng trên bàn ăn.
Quả chuối đã thâm đen hết nửa và cũng bốc mùi chẳng kém hình dạng của nó.
Nếu tôi chỉ tập trung vào những thứ này thôi chứ không phải bất cứ thứ gì khác, chỉ tập trung vào chúng và im lặng, không gây tiếng ồn, thì chẳng mấy chốc mọi cái sẽ qua đi, tôi có thể trở về nhà và không phải nhìn thấy bố Cameron nữa.
Ông ta đang la hét, quát mắng về việc Cameron luôn về nhà muộn sau giờ học. Trong khi cái chuồng nhốt thằn lằn cảnh đang cần được lau rửa và bố cậu ta hối tiếc là đã giao cho Cameron việc quan trọng ấy. Điều tồi tệ đã xảy ra. Lũ trẻ lúc nào cùng quên tiệt việc phải để mắt đến mọi thứ và ỷ lại vào bố mẹ chúng. Cameron cũng là một đứa như thế mà thôi. Nếu một ngày nào đó Cameron từ trường về nhà và thấy rằng cả nhà đã biến mất không nói với cậu lời nào bởi vì họ đã chán ngấy cậu đến tận cổ thì không biết Cameron sẽ xoay sở ra sao với con thằn lằn cảnh?
– Tao nghĩ tao sẽ làm việc này – ông ta nói, – có thể là ngày mai, có thể là tuần sau hoặc tháng sau. Mày sẽ không tưởng tượng được rằng mình sẽ làm gì cho tới một ngày mày về nhà và thấy mọi thứ trống hoác. Mày có thích thế không?
Tôi không định tới nhà Cameron hay nhà của bất kì ai khác, nhưng bởi vì Cameron đã làm một món quà cho ngày sinh nhật của tôi. Cậu ta nói với tôi lúc ở trường rằng món quà đó to quá không vác đi được nên cậu đành phải để nó ở nhà. Tôi vẫn chưa nhìn thấy nó. Có thể cậu ta đã nướng cho tôi một cái bánh chăng. Hình ảnh về cái bánh làm tôi nghĩ tới hộp ăn trưa với hai chiếc bánh quy chocolate mà tôi để dành được, và thanh chocolate trắng Milky Way tôi thó được ở cửa hàng 7-Eleven trên đường tới trường sáng nay bằng cách tuồn nó vào tay áo khoác khi người thu tiền bận gói thuốc lá cho khách. Tôi có thể chia nó cho Cameron. Thậm chí có thể cắm một cây nến lên đó nữa, nếu như cậu ta chẳng nướng được cái bánh nào cho tôi.
Lá cây đã rụng đầy trước khung cửa sổ chỗ bồn rửa nhà bếp. Chỉ còn vài tuần nữa là sẽ đến lễ Halloween. Ý nghĩa về việc mình sẽ mặc gì cho ngày lễ này giúp tôi đẩy được giọng nói của bố Cameron ra khỏi đầu. bộ đồ hóa trang không được tốn quá nhiều tiền vì tôi chẳng có đồng nào cả. nó cũng không nên quá phức tạp vì nhà tôi chỉ có mỗi mẹ, mà mẹ thì có công việc của mẹ và cả việc ở trường y tá nên chẳng mấy khi ở nhà. Nó cũng không thể có bất kỳ liên hệ nào tới Harry Porter vì Jordana Bennett và Charity Hays đã đe dọa tôi trong phòng thay đồ nữ và nói rằng chúng cho phép một số người mặc trang phục của những nhân vật trong Harry Porter, còn những người khác, ví dụ như tôi chẳng hạn, nếu diện đồ của Harry, sẽ bị chúng bắt lột truồng diễu vòng quanh sân trường vào giờ nghỉ giải lao.
– Mày biết là tao đang nghĩ gì không? Tao nghĩ rằng con thằn lằn này đang muốn được tự do. Nếu mày không thể chăm sóc nó, tốt hơn hết là hãy cho nó cơ hội để trở về nơi hoang dã. Hoặc nếu mày lờ nó đi và để nó chết, tại sao không giải thoát cho nó? Sao mày còn chờ đợi gì nữa?
Tôi cố gắng không tưởng tượng ra việc bố của Cameron sẽ làm gì vào lúc ấy nhưng hình ảnh của ông ta cứ chui vào trong đầu tôi, cũng như hình ảnh con thằn lằn đang lủng lẳng trong sợi dây hay bị nghiền nát trong một đôi tay khổng lồ.
Một con ruồi đậu trên quả chuối và bắt đầu đánh chén say sưa. Tôi lại điều khiển cho đầu óc mình chu du đến nơi khác một lần nữa, đến chỗ những đứa bạn cùng trường mà tôi hay xem chúng chơi trò đèn xanh đèn đỏ. Tôi không bao giờ tham gia chơi cùng, và chúng cũng không bao giờ mời tôi cho dù tôi chỉ đứng cách chúng vài feet, cho dù tôi có đứng đó lâu đến thế nào với ước mong cháy bỏng là có một đứa bạn nào đó sẽ làm việc ấy. mẹ tôi nói rằng nếu tôi muốn có nhiều bạn bè thì tôi phải tươi cười lên và phải cởi mở, cho dù cả mẹ và tôi đều biết rằng điều đó sẽ dễ thực hiện hơn nhiều nếu như chúng tôi có hoàn cảnh giống như các gia đình khác có con học ở trường này. Dầu sao, tôi phải mỉm cười với ai đây khi mà chẳng ai thèm nhìn tôi? Cameron đã nhìn tôi. Cậu ta là người duy nhất nghĩ rằng tôi là người có giá trị.
Có lẽ tôi nên lấy áo khoác và hộp đựng đồ ăn trưa ở trên tràng kỷ phòng khách và chuồn đi trước khi bố của Cameron để ý tới tôi. Cậu ấy có thể đưa quà tặng cho tôi sau cũng được. Tôi bước đi rón rén và từ tốn hết sức có thể, mắt dán chặt vào đôi giầy thể thao màu hồng mà chúng tôi tìm được ở cửa hàng đồ cũ trước giờ học. Đó cũng là nơi tôi đã mua được chiếc hộp đựng đồ ăn trưa mà Jordana nói rằng thứ đó là để dành cho trẻ con mới đẻ. Khi tôi hỏi mẹ là liệu tôi có thể đựng đồ ăn trưa trong túi giấy như tất cả những người khác được không, bà nói rằng làm như thế thật lãng phí và tính về lâu về dài thì rất tốn kém.
Bây giờ tôi chỉ còn cách mười bước nữa là ra được đến cửa trước. Tôi với chiếc áo khoác và hộp đồ ăn trưa một cách cẩn thận, rất cẩn thận, nhưng mà cái khóa kéo áo khoác của tôi lại cọ vào chiếc hộp đựng đồ ăn trưa và tạo ra một tiếng động mà đối với tôi là âm thanh to nhất từ trước tới giờ. Mặc dù vật, không ai để ý thấy và tôi đã ra được tới cửa. Tay nắm cửa rất lạnh, tôi đang nghĩ về những chiếc bánh quy cùng thanh Milky Way của tôi và làm cách nào tôi có thể giữ nó nguyên vẹn trên suốt chặng đường đi bộ về nhà, đúng lúc đó, giọng nói của bố Cameron vang lên sau lưng tôi.
– Mày định sẽ đi đâu bây giờ?