Trích đoạn:
“Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, anh hi vọng mỗi ngày của em đều thuận lợi, bình an, anh đem tất cả hạnh phúc mà anh có chia cho em một nửa. Chỉ cần em được mạnh khỏe, mặc dù anh không phải là người có nhiều hạnh phúc, nhưng bởi vì có em bên cạnh, anh mới trở thành kẻ may mắn nhất trong cuộc đời này.
Cuộc đời của anh là những tháng ngày cô đơn, trống rỗng, mà bởi vì em đến, anh mới tìm được thứ mình muốn nhất trong đời. Hạnh phúc của anh liên quan mật thiết đến em, anh không cần thứ gì cả, chỉ cầu mong em mãi bên cạnh anh.
Mặc kệ ông trời đối xử với anh bất công thế nào, khiến cho anh cô đơn bao nhiêu. Nhưng chỉ cần có em, anh đã thấy thỏa mãn lắm rồi, bởi vì có em ở đây, thế giới của anh mới trở nên đầy đủ.”
Đây không phải câu chuyện tình yêu của bạch mã hoàng tử và lọ lem.
Đây không phải chuyện tình hào môn, không phải một chuyện tình diễn ra trong nhung lụa.
Đây là câu chuyện của hay người trẻ cùng cảnh ngộ, họ bất hạnh, họ cô đơn, khi những đứa trẻ khác sống hạnh phúc trong vòng tay cha mẹ thì tuổi thơ của họ khiến họ trưởng thành hơn người khác.
Đây là “Ngôn Hi Thành Ngọc” – câu chuyện tình yêu của Khương Thành Ngọc và Kiều Ngôn Hi.
—-
Cậu nói: “Ba mẹ tớ ly hôn rồi, họ không cần tớ nữa.”
Cậu nói: “Họ sẽ chu cấp phí sinh hoạt cho tớ đến khi tớ hai mươi tuổi, sau đó tớ sẽ phải tự dựa vào bản thân.”
Cậu nói: “Từ nay về sau tớ chỉ còn có một mình”
Cậu nói: “Tớ chỉ còn một mình cậu, cậu không được rời xa tớ.”
—
Cô nói: “Vào năm tớ học lớp năm bố tớ đi tù.”
Cô nói: “Các bạn đều không muốn chơi với tớ, khi đó tớ chỉ có một mình Doãn Manh Manh là bạn.”
Cô nói: “Lúc ấy, tớ đã không được ăn thịt đến một tháng.”
Cô nói: “Chuyện này tớ chỉ nói với một mình cậu.”
—-
Khi nói những lời này, hai người mới chỉ là những cậu nhóc cô nhóc cấp hai vừa tròn 14 tuổi, tuổi thơ không yên ả khiến họ gần như bất lực giữa cuộc sống vô tình và bộn bề này.
Một cô bé từ năm lớp 5 đã chịu mọi sự xa lánh của bạn bè, bố cô ngồi tù, mẹ phải cắn răng rời bỏ con lên thành thị xa kiếm tiền. Cô ở lại chịu mọi sự dè bỉu của họ hàng láng giềng, họ nói ba cô là người xấu nên con gái cũng là người xấu, họ nói mẹ cô bỏ cô lên thành phố làm tiểu thư đài các. May mắn bên cạnh cô còn người bà yêu thương cô hết mực và thật may mắn khi cô không khuất phục trước hoàn cảnh, luôn cố gắng để mình thật tốt, thật giỏi. Cô muốn có một tương lai tốt đẹp.
Khi lên cấp 2, cô bé ấy gặp được một chàng trai được toàn trường gọi là thiên tài, luôn mang vẻ ngoài lạnh nhạt xa cách. Nhưng không ai biết đó là lớp vỏ bảo vệ bản thân của cậu ấy. Một cậu trai lớn lên trong tnhững xung đột ẩu đả của ba mẹ, họ cãi nhau mọi lúc, họ đánh nhau, đập phá và liên lụy đến cả cậu.
Cậu ấy không chỉ một lần muốn kết thúc tất cả, muốn lao ra nói họ hãy ly hôn đi. Và nếu không có cậu, có phải họ đã tách ra từ lâu rồi hay không? Cậu trai ấy từng nghĩ ba mẹ sẽ vui, sẽ không cãi nhau khi thấy cậu học hành giỏi giang như vậy, thành tích siêu việt như vậy. Nhưng thật ra đó chỉ là suy nghĩ trẻ con, họ không quan tâm đến. Cậu không chỉ một lần muốn tự sát, nhưng cậu tham luyến sự ấm áp của cuộc sống này, cậu không thể.
Rồi đến một ngày cậu về nhà và phát hiện mình bị bỏ rơi, hai người kia rời đi để lại cho cậu tin họ ly hôn và không ai muốn nuôi dưỡng cậu. Họ để cậu ở lại căn nhà cũ nát này, họ sẽ chu cấp cho cậu đến năm hai mươi tuổi. Họ có thấy tàn nhẫn không, lúc đó cậu chỉ là một cậu nhóc mười bốn tuổi.
Cho đến khi cậu gặp được cô bé kia – khi mà Khương Thành Ngọc gặp được Kiều Ngôn Hi, cậu đã tìm thấy sợi rơm cuối cùng níu giữ cậu lại.
Thành Ngọc chú ý đến Ngôn Hi khi cô bé ấy từ đâu xuất hiện chiếm vị trí thành tích học tập đứng đầu của cậu, rồi đến khi cô gái ấy quằn quại vì môn Vật lý đành lùi mãi xuống hạng nhì không vươn lên nổi, thấy môn Vật Lý như thấy kẻ địch, từ những buổi Thành Ngọc bị phân công phụ đạo cho Ngôn Hi, đến khi họ biết người kia có cùng cảnh ngộ như mình, có một tuổi thơ trôi qua không hề yên ổn.
Họ đều là cùng một loại người, hoàn cảnh bất hạnh nhưng ý chí không hề mờ nhạt, họ cô độc hoang mang nhưng không hề lùi bước trước cuộc sống. Họ thay vì được sống trọn tuổi thơ trong tình yêu thương thì họ bị buộc phải trưởng thành, phải biết gánh vác con đường mình đi từ rất sớm. Hai tâm hồn đồng điệu, hai người họ ở bên nhau đó là điều hiển nhiên.
“Không đắn đo gì cả, để trái tim đưa ra lựa chọn, chỉ cần bản thân không hối hận.”
Nên đây chỉ đơn giản là một chuyện tình yêu học trò gà bông tuy ngây ngô nhưng lại bền vững cho đến tận cùng. Họ cùng nhau học, cùng nhau chơi, cùng nhau trải qua biết bao cuộc thi với tinh thần bất bại và đầy hoài bão của tuổi trẻ. Và hơn cả là họ đã đưa tay ra sưởi ấm cho nhau vượt qua những lạnh lẽo và bất hạnh mà bản thân từng một mình gánh chịu.
Thật ra lúc đầu đọc truyện mình rất sợ họ sẽ tan vỡ, vì mình thường thấy sự chia ly luôn là kết cục của các mối tình học trò. Bởi khi bước ra xã hội sẽ có rất nhiều cám dỗ và rồi mình sợ họ sẽ lạc mất nhau hay buông bỏ. Nhưng, thật may mắn khi cuối cùng họ đã đi đến kết cục mỹ mãn, dắt tay nhau bước vào hôn nhân, mở ra một trang mới cho tình yêu của hai người.
_______
” “: Trích từ truyện
Review by #Hạ Dung Hoa – fb/ReviewNgonTinh0105
Nguồn: dtv-ebook.com