Lời bạt của Giáo sư Vũ Ngọc Khánh
Đọc rồi, ta nghĩ…
Các em đã đọc xong cuốn truyện nhỏ rồi phải không? Em thấy những gì? Phải chăng đây đúng là câu chuyện lạ lùng của một ngôi nhà của những người tí hon.
Nếu em cho là phải, thì cũng… được thôi! Nhưng được mà chưa đúng. Thật ra chuyện trong sách là chuyện khoa học mà lại là khoa học vui đấy.
Chuyện vui thì rõ rồi. Em có thấy câu chuyện thật là sinh động, mà rất hợp với trẻ em. Chuyện trong nhà, chuyện thu dọn bàn ghế, sách vở, chuyện làm các món ăn, chuyện học hành ở lớp ở trường. Ít có một cuốn sách nào sôi nổi, linh hoạt như ông Stine đã kể cho chúng ta nghe. Rất hợp với đối tượng trẻ em, hợp với cả hoàn cảnh sinh hoạt của các em nữa.
Trẻ em thích sôi nổi, mà cũng thích ly kỳ. Kể chuyện ly kỳ mà phải khai thác kho tàng các truyện thần tiên hay truyện hoang đường quái đản thì cũng hay, nhưng khai thác ngay trong cuộc sống của các em, trong tâm hồn và tính khí của các em nữa, thì lại càng hấp dẫn. Cách viết của Stine là đi theo cái hướng ấy. Đọc truyện, em thấy gần gũi, tức là tác giả đã thành công rồi.
Còn sự ly kỳ nữa! Cần phải ly kỳ mới sinh động. Em đã có lần nào được đi xem những trò ảo thuật chưa? Các trò ảo thuật thường có những sự biến hóa khiến chúng ta ngạc nhiên mà thích thú. Có cả những sự ngạc nhiên đi đôi với sự kinh hoàng. Có những trò xiếc bỏ con người vào hòm, dùng dao đâm ngược đâm xuôi, khiến cho ta phải rùng rợn, nhưng sau cùng, con người làm vật thí nghiệm ấy vẫn cuối cùng hiện ra, không suy suyển gì cả. Vậy thì một cái bóng đèn va vào đầu, hàng chục cuốn sách va vào mặt, vào lưng v.v…, thì có gì là lạ! Ngay trong sách, tác giả đã nói cái gác của nhà này: “Thật sự là cả một bảo tàng ảo thuật” kia mà. Hai chị em Jill và Freddy, xem là điều kinh lạ, nhưng bà mẹ chỉ thấy đó là chuyện vật nhau, là trò tung hứng của trẻ em mà thôi! Còn ông bố thì lại thích chế giễu hơn. Ông đã đeo kính vào và bảo rằng qua cặp kính ông thấy bao nhiêu điều kỳ quặc. Cái tài của Stine là ở chỗ, tác giả đã dựng cảnh rất khéo, đã tưởng tượng rất tài tình, làm cho chúng ta cứ tưởng như là có thực.
Còn tại sao mà lại xảy ra lắm trò ảo thuật như thế, tại sao hai chị em Jill không phải là người tò mò như các khán giả xem xiếc, mà lại thành những nạn nhân bị xô đẩy trong các trò chơi? Điều này, thì sau này các em lớn lên, được học cao hơn, sẽ hiểu rõ. Nhưng bây giờ cũng có thể nói qua. Không phải là các vật trong sách. (các chú tí hon, các con yêu, con quỷ ngoác mồm v.v…) trong cõi vô hình đã đến trêu chọc đâu. Chính hai chị em Jill đã tạo ra chúng nó đấy. Các em về ở ngôi nhà mới này, yên chí đó là phố Kinh Hoàng, luôn luôn nghĩ rằng đang được sống với nỗi kinh hoàng ám ảnh. Chính từ đó mà có thể tưởng tượng ra, tự mình được gắn bó với những ảo giác nhất định. Sau này, được học nhiều hơn, chúng ta sẽ thấy đó là câu chuyện tự kỷ ám thị mà các nhà khoa học hay bàn đến. Sau những tự kỷ ám thị như thế, ta vẫn trở lại với đời thường, vẫn là ta như trước. Cái phố có ngôi nhà ấy mang tên là phố Kinh Hoàng, và nó có gây kinh hoàng thực, nhưng chỉ là qua ảo giác, hay qua ảo thuật mà thôi.
Như vậy đấy. Vậy xin mời các em đọc lại. Đọc lại rồi, xin chúc các em ngủ ngon.
Nguồn: dtv-ebook.com