“Ngày nào đi học cũng phải bực”, đây là nói tâm trạng của Thẩm Tịch. Chỉ vì một lần vô tình nhìn thấy “cơ thể” của người ta, mà cái giá phải trả cũng lớn quá đi.
Thẩm Tịch giậm chân, cái này cũng đâu phải tại cô. Vì hai bà mẹ chơi thân lâu ngày gặp nhau, lại cùng có con học lớp 12, nên tự nhiên cũng sẽ lôi kéo quan hệ cho sấp nhỏ. Nhưng mà người lớn chỉ lôi kéo trong sáng, còn tụi nhỏ như thế nào lại là chuyện khác.
Vừa vặn làm sao mà cái người bị Thẩm Tịch nhìn thấy đó, lại được sắp xếp vào cùng lớp với cô. Lúc này Thẩm Tịch mới biết, cậu ta chính là nam thần học bá chính hiệu Tiết Diễm, người đẹp như tên. Chính vì yêu cái đẹp, cho nên Thẩm Tịch dù bị Tiết Diễm chọc cho tức đến nhe răng trợn mắt, cũng chỉ dám hừ mạnh một tiếng mà thôi.
Năm học cuối cùng của cấp 3 này khiến cho các bạn trẻ càng không có thời gian dành cho bản thân. Tất cả đều là học, học và thi. Nhưng lại có một điều mà không cần ai nói cũng biết, tuy là bận đến không thể ngóc đầu lên được, nhưng đây cũng chính là quãng thời gian vô cùng quý giá đối với cuộc đời mỗi người.
Giai đoạn lưng chừng của trưởng thành này chứa đựng biết bao cảm xúc vừa lạ vừa quen. Là bắt đầu của những rung động, là úp úp mở mở trái tim nhạy cảm, là rạo rực trước mỗi ánh nhìn của người mình thầm mến. Cho nên, ngày nào đi học cũng bực, nhưng nếu không có, lại cảm thấy thiếu thiếu.
Tiết Diễm là học bá môn Toán, vừa hay Thẩm Tịch môn nào cũng giỏi, chỉ kém môn Toán. Thế nên, thầy chủ nhiệm mới cố ý sắp xếp cho Tiết Diễm kèm cặp Thẩm Tịch. Ý của thầy là chỉ kèm thôi, nhưng mà không ngờ là hai người bọn họ lại “nghe lời” thầy quá, nên “kèm” xong thì “cặp” luôn.
Nói thì nhanh vậy, nhưng đó cũng là cả một quá trình cùng với sự cố gắng của cả Tiết Diễm và Thẩm Tịch. Tuy rằng Tiết Diễm hay nói những lời độc miệng để chọc giận đầu óc đơn giản của Thẩm Tịch, nhưng mà mục đích của cậu thì còn lâu mọi người mới hiểu được. Ai nhìn vào cũng nói, Tiết Diễm này là đang bắt nạt cô, nhưng thực chất sự việc chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi. Tiết Diễm miệng thì chê Thẩm Tịch đần, nhưng mà vì đần cho nên mới khiến cậu không rời mắt được.
“Cậu có thể nào làm tôi bớt lo hơn được không hả?”, ý là, tôi lo cho cậu lắm đó.
“Tại sao cậu cứ chọc giận tôi mãi thế?”, chính là, để tôi có thể đường đường chính chính mà đi dỗ cậu đó đồ ngốc.
Nguồn: dtv-ebook.com