QUỲNH DAO
Nắng Thôn Đoài
Còn có tên (Vỏ Sò Tím)
Dịch giả: Thinh Quang
Chương 1
Trời vào thu…
Cảnh vật đã ngả hẳn sang màu vàng ối! Nền trời thấp hẳn xuống! Từng đám mây nối đuôi nhau trôi lờ lững bên trên các rặng tre già cằn cỗi. Mưa bụi lất phất bay theo từng cơn heo may thổi đến càng lúc càng mạnh hơn lên. Hạt mưa đọng trên các chiếc lá úa vàng trong như những chiếc thuyền nan bé nhỏ bềnh bồng trôi giữa dòng sông lạnh của một buổi chiều tàn…
Bóng hoàng hôn đổ xuống. Đèn đường bắt đầu lên ngọn. ánh sáng vàng vọt trải xuống mặt đường đầy loang thần lao vút thẳng đến các bờ tường đầy rêu phong của ngôi biệt thự nằm trơ trụi một mình trong khu vườn không lớn không nhỏ ở ngoại ô thành phố.
Bên trong biệt thự, nơi phòng khách, Bội Thanh đang thu mình nằm trên chiếc sofa cuộn tròn trong tấm “drap” gấm mỏng thêu hình đôi uyên ương bằng kim tuyến do một người bạn tặng cho vào dịp ngày cưới. Nàng say ngủ đến nỗi tập tiểu thuyết cầm trên tay rơi xuống nền nhà từ lúc nào cũng không hề hay biết…
Liên tiếp mấy hôm nay thời tiết thay đổi. Càng về chiều trời càng lạnh. Cánh cửa sổ đối diện nơi nàng đang nằm bị gió thổi bung ra khiến khí lạnh từ bên ngoài tràn ngập vào cả căn phòng được bày biện theo lối nửa tân kỳ, nửa cổ kính. Chiếc tọa đăng trên mặt bàn gỗ mun vẫn còn chưa lên ngọn. Một vài tiếng thạch sùng chắc lưỡi. Một vài tiếng muỗi vo ve đâu đó khiến khung cảnh của căn phòng khách đã ảm đạm lại tăng thêm phần ảm đạm hơn…
Trời đã trở lạnh như vậy mà Bội Thanh chỉ mang có mỗi một cái áo mỏng dính trên người. Tuồng như nàng chẳng cảm thấy có tí gì giá rét cả. Nhưng bây giờ thì nàng đã bắt đầu thấm lạnh rồi. Nàng co rút người lại khoanh tròn trên chiếc sofa trong hệt như một con mèo ướt. Đầu cổ thì cứ ngo ngoe hết bên này đến bên nọ chẳng bao giờ chịu để yên. Có lẽ nàng cố tìm nơi có hơi ấm để rút vào. Trong lúc đó thì đột nhiên một tiếng động khẽ vang lên. Bội Thanh không cần mở mắt nhìn cũng biết ai đã gây ra tiếng động ấy rồi!
– Tiểu thư!
Quả đúng là dì Ngộ Lại cái gì nữa đây? – Bội Thanh lẩm bẩm trong miệng. Rồi nàng quay mặt vào bên trong nhắm nghiền mắt lại như mình vẫn còn đang say ngủ.
– Kìa! Tiểu thư! Hãy dậy nhanh lên kẻo cậu về trông thấy thì rầy rà lắm.
Cử chỉ của bà Ngô lúc bấy giờ trông như kẻ bỏng phải nước sôi. Bà chạy ngay đến cạnh nơi Bội Thanh đang nằm lay nhẹ vào vai và bằng giọng khẩn khoản dỗ dành:
– Tiểu thư muốn vận phục màu gì? à! Hay là tôi vào lấy cả ra đây cho tiểu thư chọn nha!
Vừa nói bà vừa chạy vội vào nhà trong. Bội Thanh khẽ nhếch môi mỉm cười. Nàng đoán biết được là chuyện gì đã làm cho bà Ngô phải nôn nóng?
– Thì ra là vậy.
Nàng nhún vai tỏ vẻ chán chường rồi tiếp tục lẩm bẩm một mình trong miệng:
– Lại cái trò tiệc tùng! Chán quá!
Lẩm nhẩm nói là cái tật cố hữu của nàng ngay từ lúc còn tấm bé. Nghĩ đến quang cảnh ồn ào của những buổi yến ẩm tiệc tùng bất giác nàng cảm thấy toàn thể châu thân mình như ớn lạnh. Và vẫn giữ tư thế nằm co rúm như hình thù một con tôm khoanh tròn trong tấm “drap” mỏng dính, Bội Thanh nói vọng ra cho dì Ngô biết là mình sẽ không đi dự.
– Dì Ngô à! Tôi không thể đi dự được! Đầu tôi bị nhức…
Nghe Bội Thanh có ý định từ chối, bà Ngô vội chạy ra can gián:
– Tiểu thư ơi! Đừng! Đừng làm vậy!
Chỉ nói được bấy nhiêu rồi bà đứng ngẩn người ra, vẻ mặt trong vô cùng thảm não. Mãi giây lâu sau bà mới lấy lại được bình tĩnh xuống giọng năn nỉ như những lúc nàng còn tấm bé:
– Nên nghe lời Vú! Đi dự là phải hơn hết tiểu thư à! Tiểu thư không nên làm mích lòng cậu, chỉ tạo thêm sóng gió chứ chẳng ích gì.
Đoạn bà nhắc nhở lại một vài hình ảnh tương tự gần đây chẳng mấy vui cho nàng và luôn cả cho bà khi ông chủ không vừa lòng đẹp dạ! Để kịp thì giờ bà Ngô quay sang câu chuyện chọn màu sắc áo quần để nàng mặc đi dự dạ yến đêm nay:
– Tôi đi lấy quần áo tiểu thư nha! Tiểu thư thích màu gì? A! Nhớ ra rồi! Màu tím phải không? Màu tím hoa sim…
Bội Thanh khẽ thở dài, đoạn uể oải đáp lại:
– Tùy dì. Tôi không biết!
Bà Ngô vội quay vào nhà trong. Phòng khách trở lại hoàn toàn yên tĩnh. Màn đen ngoài trời càng sậm xuống… gió mỗi lúc mỗi lộng thêm lên. Thỉnh thoảng một vài tiếng chim cú rúc từ đâu đây vọng lại. Chẳng biết thời gian nặng nề ấy ngưng đọng được bao lâu nhưng chắc chắng cũng không phải là nhanh lắm.
Trong lúc đó đột nhiên có tiếng động ngoài cửa, rồi tiếp theo một giọng nói như hét lên phá tan bầu không khí nặng nề bên trong phòng khách.
– Kìa! Tại sao đến giờ này vẫn còn chưa mở đèn?
Cùng lúc đó là một tiếng đánh tách khẽ vang lên. ánh sáng của bóng điện nhỏ từ ngọn tọa đăng rực lên xua đuổi cả bóng đen dày đặc ra khỏi căn phòng. Lúc bấy giờ Bội Thanh mới giật mình choàng dậy. Trên chiếc thảm màu hồng nhạt mấy cái gối tựa lưng rơi vung vãi mỗi nơi một chiếc.
Tựa người vào thành ghế sofa, Bội Thanh dương mắt chăm chú nhìn về hương người đàn ông đang đứng. Nàng hơi giật nẩy mình ngẩn ngơ như vừa trở về từ cõi mộng!
– Em lại thế nào rồi? Bội Thanh! Em còn chưa trang điểm nữa sao? Em có nhớ rằng đêm nay chúng mình sẽ có việc hay không?