Mê Điệt

white noise for sleeping link
shopee-sale

Bạn có biết một loại cây tên là mê điệt, đúng như cái tên, mang theo mùi hương nồng ấm khiến cho bất kỳ ai gặp được đều mê đắm. Đối với Lâm Tịnh Minh, Lận Lâm chính là cây mê điệt đó. Vẻ dịu dàng của cậu ấy khiến người ta say mê, sự ưu tư của cậu thu hút người khác, sự trưởng thành của cậu khiến người ta đắm chìm, nhưng ẩn chứa trong tất thảy lại là sự xa cách cô đơn, sự lạnh lùng làm người ta không thể tới gần.

Trái ngược với Lận Lâm lạnh lùng, cách biệt như vầng trăng thanh nhã ở quá tầm với, như mùi hương thảo dịu dàng mà xa xăm, Lâm Tịnh Minh lại là một cô gái tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời.

Cô ấy là hoa khôi trường đại học, không chỉ xinh đẹp, cô ấy còn là một sinh viên ưu tú, là cây bút ưu tú của các trang tiểu thuyết mạng và từng đạt giải nhất nhì thành phố. Cô ấy giống mặt trời giữa hạ, luôn tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ khiến người khác ngưỡng mộ và vây quanh.
Lâm Tịnh Minh và Lận Lâm, một người là ánh mặt trời kiêu ngạo, một kẻ là vầng trăng sáng thanh u, vốn giống như ban ngày và đêm tối tách biệt, chẳng có lấy một điểm chung. Tất cả những gì họ biết về nhau đều qua những lời bàn tán và những bức ảnh được phát tán trong trường đại học.

Cuộc sống của bọn họ chỉ thực sự giao nhau vào giây phút Lâm Tịnh Minh trở thành vị khách không mời trong cuộc chia tay của Lận Lâm với cô bạn gái thứ hai – Hề Cạnh Lan.
Ấn tượng đầu tiên của cô với cậu cũng chỉ gói gọn trong một câu: Dường như người đó không vui vẻ lắm.
Lâm Tịnh Minh chú ý đến Lận Lâm cũng chỉ vì một câu nói trong lúc xúc động của cô bạn gái cũ của cậu: “Tựa như chị ấy chết đi nên anh vĩnh viễn không quên được chị ấy… Nếu như em cũng chết đi thì sao? Có phải em chết đi, anh cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên em không?”
Thứ cuốn hút Lâm Tịnh Minh không phải Lận Lâm, không phải ánh mắt xa xăm khó hiểu của cậu, mà là câu chuyện chân thực đằng sau cậu, cô thích viết truyện, thích thêu dệt ảo mộng tươi đẹp, chính vì thế, Lận Lâm trở thành đối tượng của cô, cô muốn tìm hiểu cậu.
Càng tìm hiểu càng đau lòng.
Lâm Tịnh Minh nhận ra góc tối trong lòng Lận Lâm, hiểu được quá khứ ưu thương bất hạnh của cậu. Hoá ra, cậu ấy là kết quả của một tình yêu vụng trộm, còn mang trong mình vận mệnh kỳ lạ, khiến tất cả những người đối xử tốt với cậu đều gặp nạn. Bố mẹ trên danh nghĩa mất, hai người bạn gái trước, một người nhảy lầu tự sát, một người bị thương, chính những sự việc vô tình mà dường như có sắp đặt cả ấy khiến Lận Lâm trở nên mặc cảm tự ti, cậu cô độc lạnh lùng khép cửa trái tim, cũng chỉ vì sợ sẽ tổn thương những người khác.
Lận Lâm khóa mình chặt đến nỗi ngay cả Lâm Tịnh Minh, cô gái mặt trời chói lọi đầy sức sống cũng không thể đưa ánh sáng của mình tới bên cậu. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tịnh Minh biết tới thất bại.
“Cậu ấy bởi vì chính nỗi ưu thương kín đáo của mình mà trở cao quý, lại bởi vì sự cao quý ấy mà già nua…”
Lâm Tịnh Minh thích Lận Lâm, nhưng những gì cậu che dấu lại quá nhiều, hết tầng này tới lớp khác ngăn cản cô chạm tay vào cậu. Tất cả những chuyện trong quá khứ, rồi đến những biến cố của hiện tại khiến Lận Lâm không dám dũng cảm đối mặt với tình yêu ấm nóng của Lâm Tịnh Minh. Nhưng trái tim cậu lại không thể phủ nhận những rung động trước cô gái mang tên Lâm Tịnh Minh ấy. 
Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, cậu ấy bước ra khỏi bóng đêm mà mình đang ẩn nấp, lần đầu tiên dũng cảm bước lên phía trước nắm lấy tay cô gái mà cậu thích.
Nhưng câu chuyện chưa thể kết thúc đơn giản vậy được, chính vào lúc người đọc tưởng sóng yên biển lặng, cô gái mặt trời Lâm Tịnh Minh và chàng trai bóng tối Lận Lâm có thể nắm tay nhau tiến tới quãng đường tiếp theo, thì biến cố lại xảy tới.
Lâm Tịnh Minh bị thương ở mắt trong một lần đi chơi với Lận Lâm, vết thương rất nặng, khiến cô gần như mù một bên mắt, mắt còn lại nhìn rất khó. Những vết tích trong quá khứ lặp lại thêm một lần nữa, khiến Lận Lâm tiếp tục rơi vào ngõ cụt của mình, cậu tự trách cứ bản thân, đấu tranh với tình yêu của mình. Ở lại bên Tịnh Minh để rồi cô cũng gặp xui xẻo như hai người bạn gái trước của anh, hay rời bỏ cô, khiến cô đau lòng một lần rồi thôi?
Lận Lâm lựa chọn cái đầu tiên, vì cô, cậu chấp nhận gặp người bố ruột, kẻ mà cậu ghét nhất, làm chuyện cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm đó là ngửa tay xin tiền ông, cậu lặng lẽ gom góp tiền mổ mắt cho Tịnh Minh rồi lặng lẽ dọn đồ bỏ đi trong ngày. Đó là tất cả những điều tốt mà anh có thể làm cho cô, anh không nói lời từ biệt, không ở lại chờ Tịnh Minh khỏi hẳn không phải vì anh vô tình mà vì anh sợ, sợ tới lúc Tịnh Minh khỏi mắt, chính anh cũng sẽ không đành lòng rời xa cô.
—–
Anh gật đầu: “Cháu muốn chia tay với cô ấy.”
“Tịnh Minh đối xử với cháu không tốt?”
Anh chậm rãi lắc đầu, “Tịnh Minh đối xử với cháu rất tốt, cháu chỉ sợ…”
“Sợ cái gì?”
“Sợ…” Lận Lâm thấp giọng, khoé miệng cười cười mang theo vẻ tự giễu, “Sợ mình quá yêu cô ấy.”
—–
Nói về tổng quan toàn truyện thì motip của ”Mê Điệt” không hề mới, cô gái ấm áp bí mật tìm hiểu về quá khứ của chàng trai u buồn, theo đuổi chàng trai ấy, giúp cậu thoát khỏi bóng tối. Thế nhưng dưới lời văn của Đằng Bình, ta lại cảm thấy một phong vị rất khác. 
Lời văn của Đằng Bình dịu dàng, mềm mại như tính tình của Lận Lâm, nhưng lại thấm đẫm một nỗi buồn man mác khó tả, có lúc, tác giả đưa giọng văn lên cao, thể hiện tâm trạng bế tắc tới tột cùng của Lận Lâm trước tình yêu bất chấp của Lâm Tịnh Minh, trước sự bỏ đi không lời từ biệt của Lận Lâm, cũng có lúc lại trở về với sự ôn hòa, vỗ về đầy ấm áp ban đầu qua bài thơ Lận Lâm ngâm tặng Tịnh Minh:
“Mộng Giang Nam thuở bé, chỉ muốn được hái sen.
Trai mười hai để chỏm, bờ dương xanh mưa bụi.
Thuyền trắng xuôi Giang Tô, trăng bạc nhuốm tà áo
Chợt nghe khúc ca cổ, Ngô Việt đà ngàn năm.”
Đó là ngọt và đắng, là thanh xuân đầy những cơn mưa, cơn mưa của tình yêu, của tình bạn, của lí trí kiên định và sự cố chấp bướng bỉnh.
Câu chuyện rõ ràng rất có tính kịch, nhưng dưới giọng văn man mác của Đằng Bình lại có chiều sâu khó tả, rõ ràng là nữ chính mặt dày tới quá đáng, nam chính lạnh nhạt, trầm ngâm tới phát điên, những hành động khó hiểu, hết sức cẩu huyết, có người chết, có người bị thương, ngay đến nữ chính cũng bị đâm hỏng mắt tới hai lần và nam phụ dù có bị phũ phàng tới đâu vẫn chăm lo cho nữ chính tới mức hơi bất bình thường. Nhưng tổng thể chung, cả câu chuyện tỏa ra một mùi hương thanh nhã như mùi hương thảo, âm thầm bao bọc lấy thanh xuân tươi đẹp mà Lâm Tịnh Minh dùng hết sức phấn đầu để không hối hận.
Cảm ơn Lận Lâm, cảm ơn Lâm Tịnh Minh.

”Anh kề má trên mặt cô, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo dần dần trở nên nóng bừng của má anh, “Chúng ta kết hôn.”
Cô im lặng, đột nhiên nói: “Em không lấy anh.” ”
___________
” ”: Trích từ truyện
Review by #Chiêu Tú Nữ – fb/ReviewNgonTinh0105

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây

Source: dtv-ebook.com