Hỏi Áng Mây Chiều

white noise for sleeping link
shopee-sale

QUỲNH DAO

Hỏi áng mây chiều

Dịch giả: Liêu Quốc Nhỉ

Chương 1

Hỏi áng mây chiều
Mi đến đây, rồi lại về đâu… ?
Hỏi áng mây chiều
Mi đã chứng kiến, bao cuộc tình tan hợp… ?
Hỏi áng mây chiều
Mi đã vì ai mà tỏa sáng… ?
Vì ai mà tan đi… ?
Hỏi áng mây chiều
Mi có thể dừng chân, để làm bạn mãi với ta… ?
Hỏi áng mây chiều
Mi đã vì ai mà vội vã… ?
Đến rồi lại đi, để người quyến luyến… ?
Hỏi áng mây chiều, ráng hồng rực rỡ
Vì ai mà đắm say… ?
Có thể vì ta mà bầu bạn chăng… ?
Buổi tối ở nhà họ Kỷ, không khí lúc nào cũng ồn ào, nhà lúc nào cũng có khách. Tiếng cười nói đầy ắp trong phòng. Đó là chưa kể, ngoài khách ra, còn có Phương Hùng, Phương Bình – Những người họ Kỷ vui nhộn. Ở đâu mà có Hùng và Bình là ở đó nỗi buồn và sự cô đơn phải mọc cánh bay đi. Vì thế, phòng khách nhà họ Kỷ lúc nào cũng ngập niềm vui. Nhưng có một người ở nhà họ Kỷ lại không hòa mình với tiếng cười. Đó là Phương Trúc. 
Phương Trúc ngồi một mình ở phòng riêng, thu người trên chiếc ghế mây rộng. Dưới ngọn đèn bàn, với quyển sách trên tay, cô chăm chú đọc, đọc một cách mê mải, hòa mình hẳn vào nhân vật trong chuyện. 
Cả nhà vẫn ồn ào, vẫn vui vẻ, còn Phương Trúc vẫn một mình nhỏ lệ trong phòng riêng, nàng không nghe thấy tiếng cười ở bên ngoài, mặc dù chỉ cách nhau có một tấm vách, Phương Trúc ngồi đấy chăm chú đọc, nàng như tách biệt ở một thế giới khác. Mãi đến khi cửa phòng xịch mở, Phương Trúc mới giật mình. Chưa kịp lau mắt nàng đã thấy Phương Bình xông vào với nụ cười. 
– Làm sao thế Phương Trúc?
Phương Trúc lắc đầu, mắt mở to nhìn cô em gái, cô bé hồn nhiên chi lạ, Phương Bình vừa bước vào vừa kêu lên. 
– Trời đất! Chị làm sao nữa vậy? Trong lúc cả nhà vui vẻ thì chị lại trốn trong phòng khóc, bị ai ức hiếp vậy?
Phương Trúc lắc đầu lấy khăn lau mặt:
– Tại… Tại nhân vật của cốt chuyện này. 
Phương Bình hiểu ra:
– A… Thì ra. Chị là con người ủy mị vì những nhân vật trong tiểu thuyết mà cũng rớt nước mắt. Thôi dẹp chuyện đó qua bên đi, lau mắt rồi ra phòng khách này. Chị đoán thử xem ai ngoài ấy. 
– Chị biết rồi, phải Hà á Thi không… ?
– Đương nhiên là á Thi. 
á Thi là nhân vật gần như thường xuyên có mặt ở nhà họ Kỷ mỗi tối. Phương Trúc cũng không biết là hắn định ve vãn ai trong số hai chị em. Phương Bình lại tiếp lời. 
– á Thi đến với bạn của hắn nữa, cái anh chàng Phi Hoàn đấy. 
– Phi Hoàn? Chị chưa hề nghe nói đến tên hắn. 
Phương Bình kép Phương Trúc đứng dậy:
– Vậy mà cũng không biết. Cái anh chàng mà đã từng giết cọp ở Ấn Độ đấy. Chị quên rồi sao? Nhân vật lạ lùng mà anh Thi hay kể. Hắn vừa từ Ấn Độ quay về. Ra ngay đi, để nghe hắn kể lại chuyện bắn cọp. 
Phương Trúc có vẻ không tin. 
– Có thật là hắn đã giết được cọp không.?
– Thì cứ ra để nghe hắn đích thân kể lại mới thú chứ. Nghe nói, hắn suýt bị mất một chân vì con cọp này đấy. 
Phương Bình giật lấy quyển tiểu tuyết trên tay của Phương Trúc ném xuống giường, kéo nàng ra phòng khách. 
– Này ba mẹ thấy con giỏi không.? Con đã kéo được đại tiểu thư nhà ta ra khỏi phòng cô ấy. Nào bây giờ anh Phi Hoàn đâu? Anh kể lại chuyện giết cọp cho bà chị của tôi nghe đi. 
ông Kỷ Túy Sơn quay qua nhìn hai đứa con gái với một chút kiêu hãnh trong lòng. Hai cô con gái đều đẹp, cái đẹp của mỗi đứa lại khác nhau, Phương Trúc lại dịu dàng thùy mị, giống như nhân vật trong cổ tích, giống như những đám mây trắng bềnh bồng trên cao. Còn Phương Bình thì hồn nhiên khỏe mạnh nhiệt tình, dạn dĩ. Có điều cả hai đều là những hạt ngọc trân châu. Từ lâu lắm rồi ông cảm thật hạnh phúc, ông yêu quí hai đứa con gái hơn cả thằng con trai duy nhất là Phương Hùng. Dương nhiên Phương Hùng cũng có cái nét đáng yêu của nó. Nó là thằng con trai có cá tính giỏi và thông minh nhưng so với hai đứa con gái thì nó lại thiếu cái chăm sóc nhiệt tình. Ông không biết vợ Ông, bà Minh Hà có cùng cảm nghĩ như vậy với ông không.? Dù gì đàn bà họ cũng nhạy bén hơn. Có điều bà Minh Hà là một người đàn bà rất kín đáo. Bà ít khi để lộ tình cảm của mình ra ngoài. Ông thì khác. Với ông, ngón tay có ngón dài ngón ngắn. Vì vậy trong ba đứa con, ông cưng nhất là Phương Trúc, nhưng cũng rất thích thú với cái hồn nhiên của Phương Bình. Bây giờ cả hai chúng ở trước mặt ông, ngay trước mặt khách mà nó lại gọi thẳng tên một cách tự nhiên như vậy, cũng không đúng lễ lắm, ông trách yêu con:
– Phương Bình, lần đầu tiên ông Phi Hoàn đến đây chơi, ông ấy lại lớn hơn con những mười mấy tuổi. Con không có quyền nói chuyện với ông ấy một cách ngang hàng như vậy được. 
Phương Bình nũng nịu:
– Ồ, chạ Sao cha bày đặt khách sáo chi vậy. Cứ coi anh Phi Hoàn như anh cả của chúng con, mà cha không thấy ở nhà ta, chị em gì cũng cứ gọi bằng tên không sao?
ông Túy Sơn vừa cười vừa nói:
– Thì như vậy mới là bậy. Từ nhỏ cha đã bảo chúng con là phải gọi nhau bằng anh chị, mà tụi con có nghe đâu?
Bà Minh Hà tiếp lời chồng:
– Lúc nó còn nhỏ, nó cũng nào có gọi ông là cha một cách đàng hoàng đâu? Bắt chước người khác gọi là “bố”.
Phương Hùng được dịp lên tiếng:
– Cái đó cũng không có gì đáng nói, đằng này khi nó đã vào học lớp một rồi, nó cũng không còn gọi con bằng anh một cách đàng hoàng mà lại theo á Thi gọi con là ông bốn mắt nữa chứ!
Phương Hùng tướng tá cao lớn, trông cũng đẹp trai, có điều mắt lại cận. á Thi ngồi gần đấy, khẽ ho một tiếng rồi trừng mắt với Phương Hùng:
– Ồ! Làm gì ông lại kép tôi vào chuyện nữa vậy?
Phương Hùng vừa cười vừa nói:
– Cậu nào có hiền lành gì đâu? Cậu có nhớ là lúc chúng ta còn tí xíu đã bày đặt trốn học đi vô ruộng trộm gà… 
á Thi như trở về với tuổi thơ, thích thú nói:
– à! Cái thời đó là cái thời vàng son của chúng mình đấy. Cậu còn nhớ chuyện đi ăn trộm gà nữa à? Mình đã làm thịt gà nấu lên, ông chủ con gà nghe mùi thơm chạy ra, chúng ta còn mời ông ấy ăn. Ông ta khen là nấu ngon, mãi đến lúc sau mới biết là gà nhà, ông ta tức tối, rượt chúng ta chạy muốn nín thở. 
Phương Bình cắt ngang câu chuyện của á Thi. 
– Thôi cho xin can. Chuyện mấy người ăn cắp gà, trộm chó, nghe đã ngán ngẫm, bây giờ không phải kể chuyện đó nữa, hãy để anh Phi Hoàn kể lại chuyện giết cọp, cái này mới đáng nghe hơn chuyện ăn cắp gà. 
Cả phòng cười rộ lên. Phương Hùng và á Thi cũng không nín được cười. Quả thật đây là một chuyện hấp dẫn trong thời buổi hiện nay, giết được cọp là một chuyện hi hữu, huyền thoại. Phương Bình kéo Phương Trúc đến trước mặt ngườid dàng ông lạ, nói tiếp:
– Nói đi, anh Phi Hoàn! Xin giới thiệu với anh đây là bà chị Phương Trúc của tôi. Lớn hơn tôi một tuổI, vậy mà có rất nhiều người nhìn lầm bảo là em gái tôi mới khổ chứ. 
Miễn cưỡng đứng trước mặt Phi Hoàn, Phương Trúc chẳng thấy hứng thú chút nào về chuyện giết cọp. Có điều, cái người đàn ông đang ngồi trước mặt nàng, có một chút gì đó khiến cho Phương Trúc thấy lòng xao động. 
Phi Hoàn không phải thuộc mẫu người đàn ông đẹp trai, nước da ngâm đen, đôi mắt hơi dữ, nhưng lôi cuốn. Một khuôn mặt có góc cạnh, rất đàn ông. Nếu đem Phương Hùng ra so sánh, thì Hùng có vẻ thư sinh quá. Còn á Thi thì còn non hơn. Dáng dấp của những người đàng ông như thế này, đương nhiên là hấp dẫn. 
Giữa lúc Phương Trúc ngắm Phi Hoàn thì Hoàn cũng nhìn nàng chẳng kém. Cái ly trà trên tay chàng vẫn còn nguyên. Hôm nay chàng đến đây chỉ là một sự tình cờ. Cái tình cờ đó bắt đầu khi gặp á Thi, với lời van xin của hắn:
– “Hãy đi với tôi để giúp tôi quyết định, xem nên chọn cô chị hay là cô em”. 
Con trai bây giờ nghĩ cũng lạ, tự mình không biết là mình thích ai, phải hỏi ý kiến của một người khác. Riêng với Phi Hoàn, một người có rất nhiều “Tình Sử” Cái đó không biết là thành công hay thất bại, nhưng với á Thi thì Phi Hoàn là một anh hùng. Cuộc đời là như thế đó. Nó giống như viên bi thủy tinh mà tùy theo góc cạnh của người nhìn, hình ảnh nó sẽ khác đi, ít ra trên phương diện màu sắc. 
Ban nãy Phi Hoàn đã trông thấy Phương Bình, cô bé có khuôn mặt tròn, có ánh mắt thật vui, hồn nhiên, đầy tuổi xuân, với một cơ thể khỏe mạnh và nói năng hoạt bát. Phi Hoàn đã quyết định giùm cho á Thi, chọn cô em gái vậy. Không biết cô ấy có đẹp như á Thi nghĩ không? Phương Bình quả không xuất sắc lắm, nhưng lại dễ thương. Rồi bây giờ Phi Hoàn lại thấy Phương Trúc, chưa bao giờ Phi Hoàn lại thấy một cô gái nào có ánh mắt giống như Phương Trúc, cái ánh mắt nhìn người, vừa tò mò, vừa soi mói. Phi Hoàn chợt cảm thấy mình giống như con hổ trong chuồng đang bị đánh giá. Chính cái nhìn của Phương Trúc đã làm cho Phi Hoàn bối rối, chàng nghĩ Phương Trúc không đẹp hơn cô em. Nàng có thân hình mảnh mai quá, mắt lại to, không cân xứng lắm với khuôn mặt, nhưng mà cái làn da trắng kia, cái thái độ lặng lẽ và đôi mắt hồ thu dễ khiến người đối diện sao động, bối rối. 
– Nào… nào lại đây. 
Phương Bình lên tiếng và kéo Phương Trúc về phía ghế đối diện với Phi Hoàn, đẩy nàng ngồi xuống, rồi rồi nhìn Phi Hoàn cười, nói:
– Rồi, bắt đầu kể đi anh. 
Phi Hoàn gần như ngạc nhiên, nhìn hai chị em. 
– Kể chuyện gì?
– Thì kể chuyện giết cọp đó. 
Phi Hoàn vừa nhìn Phương Bình vừa nói:
– Cô chưa chán à? Tôi thì kể mãi, nên chán quá! Lần nào gặp bạn bè họ đều bắt tôi kể lại chuyện giết cọp. 
Phương Bình kém vui nói:
– Nhưng chị Phương Trúc chưa nghe mà. Anh kể đi, lúc đó anh có bao nhiêu con chó săn lận?
Phi Hoàn bị trúng kế của Phương Bình nên nói:
– Tôi mang theo sáu con. Sáu con chó đều to lớn, lại rất hung dữ. Có một lần chúng đã cắn chết một con rắn thật to, nặng đến mười mấy ký. 
Phi Hoàn ngưng kể, chàng bưng ly nước lên, có vẻ suy nghĩ. Nhưng hình ảnh ở khu rừng già bên Ấn Độ ngày nào thật xa vời, ở đấy có thú dữ, có rắn độc, có những người dân đen nghèo khổ đói cơm… Phi Hoàn nhìn llên, bắt gặp ánh mắt tròn xoe của Phương Trúc. 
– Rồi sau đấy? Sáu con chó săn đấy, nó đã giúp được gì cho anh?
Bà Minh Hà gỡ rối cho Phi Hoàn. 
– Phương Bình! Con không có quyền ép những gì ông ấy không thích nói ra. Tại sao con không nghĩ là khi gặp cọp, sáu con chó săn đó sợ cúp đuôi. Thế là ông Phi Hoàn đây nổ súng. Con cọp chết là xong chuyện?
Phương Bình có vẻ bất mãn. 
– Ồ, xem mẹ kìa! Chuyện của người ta hồi hộp, gay cấn như vậy mà mẹ lại sử dụng có hai ba câu nhạt nhẽo làm cho câu chuyện mất hay. 
Lời của Phương Bình khiến cả nhà cười rộ. á Thi nói:
– May là không phải chuyện của cô, bằng không chuyện giết cọp này sẽ bị thêm mắm thêm muối thành chuyện nghẹt thở đấy. 
Phương Hùng gật đầu nói:
– Đúng rồi đó. Ai chứ Phương Bình thì khỏi chệ Cô ấy thích thổi phồng. Cậu biết không, Bình nó ưa khoe là trong lớp nó có một cô có biệt danh là Tiểu Phụng Tiên đẹp hơn cả minh tinh tài tử, khiến tôi phải bỏ ra hết hai ngàn bạc để nhờ nó đứng ra mai mối đưa đi ăn. Nhưng khi gặp mặt, cậy biết thế nào không? Một thất vọng ê chề. Tiểu Phụng Tiên của cô ta có cái cổ như cổ hươu, mắt thì như mắt cá vàng, còn móng tay móng chân thì như móng ó… 
Phương Bình tức bực
– Nói vậy cũng nói! Ba má xem đấy. Anh Hùng còn quá lố hơn cả con. Cô bạn Tiểu Phụng Tiên của con vừa ăn vận đúng mốt, vừa đẹp như vậy chỉ hơi ốm một tí thôi. Nhưng mô đen bây giờ thì phải gầy gầy một chút chứ. Anh Hùng không thích người ta rồi lại nói xấu một cách tàn nhẫn, làm như người ta là quái vật không bằng. 
Cả nhà lại được dịp cười. Phương Trúc cũng cười. Cái cười của nàng nhẹ nhàng hơn. Trong ánh mắt kia có cái gì đó, làm cho Phi Hoàn thấy bối rối khi tiếp xúc. Hoàn chợt liên tưởng đến cánh rừng sau cơn mưa, vừa ướt át vừa bùn lầy, dây leo chằng chịt với những con kiến tơ cắn chết người, những bóng tối mù mịt. Thế rồi đi mãi đi mãi… Một lúc nào đó, chợt khám phá thấy có một tia nắng len qua cành lá, phá tan cái màu đêm lạnh lẽo kia… 
Cuối cùng rồi Phương Trúc cũng lên tiếng hỏi:
– Anh sang Ấn Độ làm gì đấy?
Phi Hoàn giật mình, chàng ngạc nhiên thấy hôm nay mình lại làm sao đấy. 
– à… à… Ở Ấn Đô… 
Phi Hoàn chợt thấy bối rối. Có nên tìm một lý do nào đó cho đẹp đẽ một tí, trịnh trọng một tí. Ví dụ như một nhà nhân chủng học, côn trùng học, một nhà nghiên cứu về rừng nhiệt đới. Nhưng như vậy không ổn. Hoàn nhìn lên, đôi mắt đen nháy kia đang chờ đợi. Hoàn không thể nói dối được, nên nói:
– Tôi ở Ấn Độ hơn một năm, nhưng để rong chơi chứ không hề làm gì cả. 
Phương Trúc có vẻ rất thông minh. 
– à! có nghĩa là anh muốn trốn tránh một cái gì đó?
Phi Hoàn càng bối rối hơn. 
– Ồ, không phải. Tôi không trốn tránh mà là đi tìm. 
Phương Trúc nhìn thẳng vào mắt Hoàn. 
– Thế anh đã tìm được gì?
– Không có gì hết. 
Phương Bình thấy thích thú, chen vào. 
– Vậy anh đã tìm gì? Chắc thích thú lắm hở Anh làm em nhớ đến chuyện “Bí mật một kho tàng”. Anh có bản đồ kho báu không? Nghe nói ở Ấn Độ họ có rất nhiều tôn giáo kỳ lạ với bao nhiêu loại côn trùng độc. Anh có gặp những thứ đó không?
Phi Hoàn quay sang Phương Bình cười nói:
– Không. Hẳn cô sẽ rất thất vọng khi nghe tôi kể… Chẳng có gì thần bí hay căng thẳng cả. Ngoài chuyện giết được một con cọp. 
Phương Trúc nhẹ nhàng:
– Tôi nghe nói giống cọp ở Ấn Độ gần tuyệt chủng rồi. Hẳn họ phải cấm săn bắn chứ?
Phi Hoàn đáp ngay. 
– Đúng vậy. Chính phủ Ấn Độ họ cấm săn đấy chứ. Có điều tôi sang đấy không phải để săn bắn. Lúc vào rừng mang chó theo là để phòng thân. Chuyện con cọp xuất hiện chỉ là một bất ngờ. Không thể không bắn hạ nó được. 
– Nghe nói là con cọp lúc đầu đã cắn chết hai con chó săn của anh, nó lại nhào tới chụp chân anh… 
Phương Bình tiếp lời như chính nàng trông thấy. 
– Anh vừa rút súng ra, nó nhanh như cắt… 
Phi Hoàn cười quay qua nhìn hai vợ chồng Túy Sơn:
– Nhà hai bác, ai cũng tưởng tượng khá hay!
ông Túy Sơn cười:
– Vì cuộc sống của chúng nó gò bó trong phạm vi hạn hẹp, nên phải tưởng tượng một chút cho cuộc sống bớt căng thẳng. 
Phương Bình giục:
– Anh Phi Hoàn, anh nói là sang Ấn Độ tìm… mà tìm gì thế?
Phi Hoàn nhìn vào ly trà, một lúc mới nói:
– Tôi đi tìm… 
Phương Trúc bất chợt nói:
– Tôi biết, anh chỉ muốn một nơi nào đó thật xa lạ. Càng xa lạ không ai biết càng tốt. Cũng có thể nơi đấy cần có một chút căng thẳng hay nguy hiểm. Nhưng vẫn làm được một cái gì đó. 
Phi Hoàn quay nhanh lại. Chàng có vẻ không tin những gì mình vừa nghe thấy. 
– Cô biết chuyện của tôi à?
– Chuyện giết cọp đấy ư?
– Dĩ nhiên không phải là chuyện đó. 
Phương Trúc lắc đầu. 
– Thế à? Vậy thì tôi không biết gì hết. 
Phi Hoàn chăm chú nhìn Trúc một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy nhìn á Thi rồi nhìn vợ chồng ông Túy Sơn nói. 
– Thôi xin phép, tôi phải về sớm, tối nay tôi còn có chút việc riêng. 
á Thi ngạc nhiên:
– Ồ! sao anh gấp vậy? Có ai chờ à?
Phi Hoàn nhìn Thi cười:
– Có lẽ. Cậu biết là tôi không thích buồn đâu nếu không tôi đã quay sang Ấn Độ lần nữa đấy. 
Phương Trúc bỗng nói:
– Lần sau có buồn, ông khỏi cần sang Ấn Độ. Tôi giới thiệu ông đến nơi này cũng hay lắm. Đó là ” Thung lũng chiều”. 
Phi Hoàn ngạc nhiên. 
– “Thung lũng chiều”? Tôi chưa nghe quạ Một danh lam thắng cảnh à?
– Không phải. Đấy chỉ là tên củaa một quán cà phê thôi, nằm ở đường “Nam Kinh Đông Lộ” đấy. 
Phi Hoàn chau mày. 
– Quán cà phê à? Ở đấy có gì đặc biệt?
Phương Trúc nói:
– Cùng không có gì. Ở đó có rất nhiều trò chơi điện tử như bắn ruồi, bắn đĩa baỵ Ta có thể chơi kéo dài mãi đến bao giờ chiến thắng mới thôi. 
Phi Hoàn lắc đầu:
– Vậy mà cô cũng làm cho tôi rối lên. 
– Không tin ông đến đấy một lần xem, sẽ thích ngay. 
– Được hôm nào rảnh, tôi sẽ đến đấy. 
Phi Hoàn bỏ đi. Mọi người nhì theo mãi đến lúc bóng của Hoàn khuất lẫn ở cầu thang máy. 
Phi Hoàn đã ra về, nhưng đề tài cứ xoay quanh cái anh chàng “giết cọp” đó. Phương Bình thắc mắc nhiều nhất. Phương Trúc chỉ ngồi yên lặng để nghe. Còn bà Minh Hà thì hỏi á Thi:
– Làm sao cậu lại quen với ông ấy vậy?
– Vì Phi Hoàn là bạn của anh cả con. 
– Có lẽ hắn phải giàu lắm. Bằng không làm gì rảnh sang Ấn Độ chơi?
– Anh ấy được thừa kế một tài sản lớn. Một cơ sở gia công hàng dệt xuất khẩu đấy. 
– Thế ông ta không sống ở Đài Loan à?
á Thi nói:
– Ông ấy thì nơi nào cũng là nhà. Suốt năm cứ chu du thế giới. Nhưng lúc nhỏ thì Phi Hoàn lại học ở Đài Loan. Tốt nghiệp trường Đại Học thương nghiệp ở Đài Bắc đấ y. 
Bà Minh Hà hỏi:
– à! Năm nay ông ta được bao nhiêu tuổi rồi?
Phương Bình không dằn được, nói:
– Mẹ hỏi tuổi tác người ta làm chi vậy?
Bà Minh Hà nhìn á Thi nói:
– Thì cũng hiếu kỳ thôi mà. Thế ông ta đã lập gia đình chưa?
á Thi chỉ ngồi cười. Phương Bình tròn mắt. 
– Có vậy mà cũng cười được à?
á Thi lắc đầu:
– Vì ông ta là một tay “Lady Killer”. Phương Bình biết không ông ta đã từng cưới vợ. Ở với ba bà rồi đấy, nhưng chẳng được được với bà nào cả. 
Bà Minh Hà tò mò. 
– Sao vậy? Ở với ba bà? Như vậy không phạm luật hôn nhân à?
á Thi giải thích. 
– Dạ không phải cùng lúc ở với ba bà. Anh ấy cưới ba lần, nhưng lại ly dị cả bạ Lần ly dị cuối cùng là ông ta bỏ sang Ấn Độ đấy. 
Bà Minh Hà nhìn về phía chỗ Phi Hoàn ban nãy đã ngồi. 
– à! Với những người đàn ông như vậy mà sang Ấn Độ không bị cọp vồ chết nghĩ cũng lạ. 
ông Túy Sơn nhìn vợ cười:
– Đàn bà các cô hay kết tội vội vã lắm, thấy người ta cưới vợ ba lần, không cần truy hỏi nguyên do gì là đã kết tội người tạ Chưa chắc ông ấy thuộc hạng ăn chơi trác táng. 
Bà Minh Hà phản ứng ngay. 
– Nhưng những con người như vậy cũng không phải thuộc hạng đàn ông tốt lành. Anh có thấy trên đời này, có ai đàng hoàng tử tế mà phải lấy vợ đến ba lần không?
ông Túy Sơn nói. 
– Chưa thấy. Nhưng anh cũng chưa gặp qua người có thể giết được cọp mà không chuyên nghiệp như anh ta. 
á Thi tán đồng:
– Vì vậy mà con cũng thấy ông ấy có vẻ không bình thường tí nào đấy. 
– Nghĩa là khác thường?
– Vâng… phải nói là như một nhân vật huyền thoại. 
Phương Trúc lặng lẽ rút lui khỏi phòng khách. Nàng không muốn đề cập đến anh chàng kia, một người bạn của bạn. Có nghĩa là một nhân vật xa lạ, đến đây chẳng qua như một tình cờ, đến thăm không mục đích, theo bạn be, vậy thôi. Có gì phải thắc mắc?
Nhưng mà… Tại sao hắn phải đến tận Ấn Độ để tìm lại “chính mình”. Một người đàn ông đã ba lần lấy vợ rồi ba lần thôi vợ. Có chuyện như vậy ư? Gã đàn ông này cuộc sống hẳn có nhiều thứ phong phú. 
Phương Trúc lắc đầu. Đúng là người đến từ hành tinh khác. Một con người sống ở thế giới xa lạ, xa lạ như chuyện viễn tưởng. Nhưng Phương Trúc lại chiỉ thích những nhân vật đầy nước mắt. Thế là Phương Trúc lại nhặt quyển tiểu thuyết tình cảm đang đọc dở của mình lên, tiếp tục theo dõi nhân vật chính. 
Màn đêm lặng lẽ trôi.

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây