Hai Bờ Thương Nhớ

white noise for sleeping link
shopee-sale

Trần Thị Bảo Châu

Hai Bờ Thương Nhớ

 

Chương 1

 

Tùng Chi tò mò nhìn sang nhà bên cạnh . Lại đổi chủ nữa rồi . Trong một năm nhà đổi chủ hai lần . Các cụ thường nói, sự đời bất quá tam . Chẳng hiểu cái vụ “bất quá tam” ấy có ứng vào trường hợp này không, riêng gia đình Chi thì đã mệt vì sự chộn rộn của những người láng giềng mới tới mức “Chưa quen đã lạ, chưa gần đã xa” ấy lắm rồi. 
Lần này hy vọng láng giềng mới sẽ bén rễ xanh cây ở đây như gia đình cô cho vui. 
Đang chống tay trên balcon nhìn sang khoảng sân rộng, trải sỏi trắng toát hừng hực nắng trưa, Chi giật mình vì bị gõ đầu đánh cốp. 
Giọng anh Phương khó chịu: 
– Này! Đang hóng gió tò mò à ? 
Xoa vào chỗ bị gõ, Tùng Chi nhăn nhó: 
– Có gì đâu mà tò mò ? Tự nhiên cốc con người ta hà! Bộ hổng đau hả ? 
– Không dám tự nhiên đâu . Nãy giờ điện thoại reo rân trời mày không chịu nghe, báo hại tao trong nhà vệ sinh chạy ra như bị ma đuổi . Hừ! Lo chõ mõ sang nhà hàng xóm đến mức điếc luôn . Đúng là nhiều chuyện bẩm sinh. 
Tùng Chi gân cổ lên: 
– Hổng phải điếc mà em biết điện thoại đó của anh . Nhấc máy làm chi phiền lắm . Em không quen nói dối, lỡ người ta hỏi anh đang làm gì, em phải trả lời sao cho lịch sự đây ? 
Phương hầm hừ: 
– Giỏi nhí nhố lắm! Nhưng dì Vân gọi chớ chẳng có người ta nào đâu am` em lắm điều. 
Tùng Chi ngạc nhiên: 
– Em mới ngoài quầy về, dì Vân gọi làm gì nữa nhỉ ? 
Phương trả lời ngay: 
– Có người bán một tủ sách lớn, dì Vân bảo mình đi chở về nội trong ngày nay. 
Tùng Chi khịt mũi: 
– “Mình” nào vậy ta ? Em nhớ rất kỹ chở sách là chuyện của anh và anh Luyện m à. 
– Thằng Luyện… biệt tích từ sáng tới giờ, nên em được thế chỗ của nó. 
Tùng Chi nhảy dựng lên: 
– Hổng có vụ đó đâu. 
Phương phẩy tay: 
– Vậy thì nói với dì Vân chớ đừng ba gai với anh. 
Tùng Chi ấm ức: 
– Em hẹn đi siêu thị với nhỏ Oanh Nhi rồi, giờ sao đây ? 
– Thì khất tới bữa khá c. Chuyện làm ăn là nhất ngốc à! Có thêm tí tiền, dạo siêu thị vẫn khóai hơn . Nghe đâu tủ sách này của nhà giàu, coi như mình trúng mánh… 
Thấy mặt Chi vẫn chảy dài, Phương hất hàm: 
– Nào, có đi không thì bảo ? 
Tùng Chi càu nhàu: 
– Em dáng hổng đi à ? Tất cả cũng tại ông Luyện . Rồi ổng sẽ biết tay em. 
Phương nhăn mặt: 
– Đừng hăm he bằng giọng dấm tiêu pha chanh, nghe ê răng quá . Đi cho rồi. 
Tùng Chi uể oải bước theo ông anh xốc vác của mình . Anh Phương rất mê kiếm tiền, ngoài những giờ đến lớp, anh thường chịu khó chạy đi tìm việc . Ngoài việc phụ trông quầy sách cũ trên đường Nguyễn Thị Minh Khai cho dì Vân ra, Phương sẵn sàng làm nhiều việc khác . Tùng Chi lười hơn, nhưng cũng theo bước anh mình, nên cả hai anh em đã từ lâu không xin tiền ba mẹ . Ông bà luôn hãnh diện vì sự tự lập của anh em Chi, nên dù thừa sức lo cho con ăn học đến nơi đến chốn, hai người vẫn bỏ mặc các con lăn lộn vào đời. 
Vừa dừng xe trước hiệu sách, Tùng Chi và Phương đã nghe giọng bà Vân: 
– Hai đứa nhanh nhanh lên cho tao nhờ . Người ta chờ mình dọn trống kho nhà họ càng sớm càng tốt kia kìa. 
Phương hỏi: 
– Nhưng ở đâu ? Con không biết. 
Đưa cho anh địa chỉ, bao bì, dây buộc xong, bà Vân bảo: 
– Tiền bạc dì đã trả đủ rồi, hai đứa ráng chở hết sách về . Toàn thứ quý hiếm không đó. 
Mắt Phương sáng rỡ: 
– Vậy là trúng mánh rồi. 
Hai anh em không mấy vất vả để tìm nhà . Đó là một ngôi biệt thự nhỏ đã xuống cấp khá trầm trọng, nhìn vào chỉ thấy âm u, buồn bã. 
Phương nhấn chuông, một con bé như người giúp việc đon đả chạy ra. 
Đứng sau cánh cửa sắt rỉ sét, nó hỏi bằng giọng hơi sấc: 
– Kiếm ai ? 
Phương mỉm cười, nụ cười Chi thường gọi là nụ cười thương lái: 
– Bọn anh tới chở sách. 
Nhìn anh Chi từ phải qua trái, từ trên xuống dưới xong, nó mở cổng. 
– Vào đi! Gớm! Mua sách cũ cũng chạy Wave . Sang khiếp! 
Phương tiếp tục cười: 
– Wave Tàu mà sang gì em ơi! 
Tùng Chi hỏi: 
– Sách để ở đâu vậy em ? 
Con nhỏ dài giọng: 
– Còn đầy kệ trên lầu . Mang đi mau mau giùm, để lỡ có người đổi ý không bán thì ráng chịu đó. 
Chi buột miệng: 
– Tiền đã thanh toán xong cả rồi, sao lại đổi ý chứ ? 
Vừa dẫn Chi và Phương lên lầu, con nhỏ vừa nheo nhéo: 
– Nhà này có bao nhiêu người thì có chừng đó ý khác nhau . Mà người nào cũng cho là mình đúng . Bởi vậy để bảo vệ ý kiến cũng như sở thích của mình, sẽ có người sẵn sàng bỏ tiền ra nhằm giữ lại tủ sách . Thậm chí họ sẽ bồi dưỡng thêm tiền để giữ bằng được đống giấy mục ấy nữa. 
Phương hấp háy mắt: 
– Ý em muốn nhắc bọn anh phải nhanh chân nhanh tay chứ gì ? 
Mở cửa một căn phòng tối âm âm, con nhỏ gật đầu: 
– Đúng vậy . Càng nhanh càng tốt! 
Tùng Chi đảo mắt khắp phòn g. Mọi vât. bừa bộn lung tung, tranh ảnh treo trên tường để ở một góc phòng, thùng giấy, bao bịch lỉnh kỉnh khắp nơi . Dường như họ đang dọn nhà. 
Kéo cái màn cửa màu kem bụi bám ố bẩn sang một bên cho sáng, con nhỏ có vẻ bồi hồi: 
– Tuần sau căn nhà này sẽ bị đập… tất cả sẽ không còn gì, không còn gì… 
Phương gật gù góp ý cho nó: 
– Ngôi nhà này đã tới tuổi rồi . Trông nó già nua cũ kỹ quá . Đập rồi xây mới vẫn tốt hơn ở nhà cũ. 
Tùng Chi nhìn vào mấy tủ sách . Có nhiều quyển gáy dầy bọc bìa cứng, nhủ vàng thật trang trọng . Chưa biết tựa, tác giả, chỉ nhìn thoáng qua… hình thức, Chi cũng đóan chắc đây là tủ sách giá trị mà nói theo kiểu buôn bán như anh Phương thì là trúng mánh. 
Dường như cũng cùng suy nghĩ với Chi nên vừa thấy con nhỏ lách chách khuất sau cửa, Phương đã nói như reo: 
– Qúa đã! 
Tùng Chi cho tay lên kệ, cô rút ra một quyển sách nhỏ nằm lọt thỏm giữa những quyển sách to, dày và tò mò xem tựa. 
Đó là quyển “Lời dâng” của Tagore xuất bản năm một chín bảy mươi mốt, tại Sài Gòn . Loại sách này những người sưu tầm rất mê. 
Cô lật trang đầu và thấy những chữ viết tay hêt sức bay bướm: 
– “Để tim anh nhắc… nhắc lại không ngừng . Anh muốn em và chỉ riêng em… 
Vì đêm tối giữ kín trong lòng bóng tối lời ánh sáng cầu xin, thế cho nên từ vô thức thăm thẳm trong anh vẫn vang lên tiếng keu . Anh muốn em và chỉ riêng em . (Lời dâng chương 38) .” 
Bên dưới là một chữ ký lả lướt và một cái tên đẹp Đỗ Khánh Cương. 
Những dòng chữ trên đã được viết cách đây ba mươi năm trong quyển sách được đóng bìa cứng nhủ vàng thật quý giá thế mà bây giờ lại bị mang bán tháo, bán đổ như cho không. 
Lòng Tùng Chi chợt bâng khuâng khi từ trong quyển sách rơi ra một phiến lá khô ép phẳng phiu . Chao ơi! Chắc chắn phiến lá này có tuổi nhiều hơn số tuổi của cô . Trên lá có ghi chữ Cương và Hà . Chắc chắn đây là tên của một đôi tình nhân . Họ bây giờ ra sao nhỉ ? Cùng sống chung dưới mái nhà rêu phong này hay mỗi người một nơi vì hoàn cảnh nào đó ? Nếu chia xa thì ai trong hai người ở lại đây ? 
Giọng anh Phương hồ hởi vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tùng Chi : 
– Nhanh tay lên, sổ sách này sẽ đánh mất nhiều thời gian của mình đó. 
Nhiều thời gian là bao lâu so với con số, bai mươi năm hơn của quyển sách này. 
Nhìn anh Phương hối hả đặt hai sợi dây nilon giao nhau trên nền gạch rồi nhanh nhẹn xếp sách lên và cột lại thành từng bó một cách thành thạo, Tùng Chi liền vội làm theo . Cô không kịp xem tựa vì sợ Ông mắng chậm chạp, lề mề . Cứ thế, Chi xếp từng chồng sách cùng kích thước lại cho Phương cột thành bó. 
Hai anh em cắm đầu cắm cổ cột sách mãi đến khi nghe một giọng nam trầm vang lên, Tùng Chi mới ngẩng đầu nhìn. 
Ngay lúc ấy, cô thấy một thanh niên trạc tuổi anh Phương bước vào phòng . Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Chi và Phương, nhưng lại không nói gì. 
Quay trở ra, người thanh niên quát ầm ĩ: 
– Na! Vào đây bảo. 
Con nhóc lúc nãy xuất hiện nhanh như người ta bấm rờ – mốt chuyển đài tivi. 
– Cậu Hòa gọi cháu ạ! 
Gã hầm hầm: 
– Đã bảo thanh toán ba mớ sách đó cho thật nhanh mà giờ này vẫn còn đầy là sao ? 
Nhỏ Na nhăn nhó phân bua: 
– Dạ, tại họ tới chở trễ ạ. 
Hòa cau có: 
– Nếu bán cho mấy bà ve chai đã xong ba đời rồi . Hừ, lúc nào cũng không làm theo lời dặn. 
Dứt lời, gã dằng gót bước đi như để thị uy mà không thèm nhìn tới anh em Chi dù bằng nửa con mắt. 
Tùng Chi mím môi: 
– Chảnh! 
Phương khoát tay: 
– Kệ xác nó . Mình thuận mua vừa bán chớ có xin xỏ nó đâu. 
Nhỏ Na gãi đầu: 
– Anh chị nhanh tay giùm lại . Lẽ ra tui bán ve chai ba mớ sách này từ hôm qua rồi, nhưng mà… Chậc! Thế nào cũng bị chửi. 
Thấy con nhỏ ngập ngừng, Phương nói tiếp: 
– Nhưng mà bán ve chai được ít tiền hơn chớ gì ? Anh sẽ chở đi ngay đây . Em không phải lo bị cậu Hai mắng. 
Quay sang Tùng Chi , Phương bảo. 
– Anh chở bớt về tiệm trước. Em tiếp tục… chiến đấu một mình nha. 
Tùng Chi nhăn như khỉ ăn ớt: 
– Bắt em ở lại môt. mình hả ? Em hổng chịu đâu . Thằng cha chủ nhà thấy ghét lắm! 
– Cứ phớt lờ như không có hắn . Đây là công việc, làm gì có chuyện thương ghét mà em nhăn… 
Lần lượt vác mấy bao tải nặng trịch ra khỏi phòng, Phương chất lên xe chở đi . Còn lại một mình, Tùng Chi ngồi phịch xuống đất, cô xuýt xoa nhìn lòng bày tay đỏ ửng sắp phồng lên vì siết dây cột sách. 
Nhớ tới vẻ kênh kiệu của gã cậu chủ lúc nãy Tùng Chi hết hứng thú làm việc . Cô nhân nha lật một quyển bất chợt trước mắt và sửng số tkhi nhận ra đó là một cuốn nhật ký đã cũ làm bằng sổ carô, bià cứng khá dầy . Nếu mới nhìn thoáng qua dễ lầm là một quyển sách.
Chưa kịp đọc trang nào cho thỏa tật tò mò, Chi đã giật mình vì một giọng lè nhè, nhưng không kém dữ dằn vang lên. 
– Ai ? Ai vậy ? 
Tùng Chi hốt hoảng đứng bật dậy. Trước mặt cô là dáng sật sừ của một người saỵ Hắn ngất ngưởng nhìn chầm chập cô rồi quát ầm lên: 
– Cô em làm gì ở đây ? 
Đảo mắt một vòng, hắn gầm gừ: 
– Mua sách à ? Bố khỉ! Đứa nào dám bán sách hả ? 
Vừa hỏi, hắn vừa sấn tới dồn Tùng Chi sát vào tường, mắt long lên thật đáng sợ. 
Đang cầm quyển sổ trong tay, Tùng Chi liền vung lên đập mạnh vào mặt hắn rồi chạy ngược ra cửa. Dầu đã loạng choạng nhưng hắn vẫn đủ sức tỉnh táo để ghịt mạnh Chi lại. Cô liền la và đập hắn hai ba cái nữa. 
Gã đàn ông rít lên: 
– Đồ cọp cái! 
Ngay lúc ấy, Chi nghe giọng Hòa: 
– Buông người ta ra! 
Rồi anh ta lao vào giữa Chi và gã saỵ Tùng Chi sợ xanh cả mặt. Cô ôm ngực thở hào hển như mới vừa chạy nước rút về đích. 
Gã say rống to mồm: 
– Anh là đồ khốn nạn nên mới bán sách. 
Lầm lì không nói tiếng nào, Hoà hất hàm ra dấu bảo Chi xuống nhà. Tùng Chi bước đi nhẹ tênh và nhận ra hai chân mình đang run. 
Đây là tình huống tồi tệ nhất lần đầu tiên trong đời Chi đụng phải. Cô không ngờ mình dữ đến thế, dám… đục một gã hung hăng như bò tót. 
Giọng Hòa vang lên đầy bứt rứt: 
– Xin lỗi em về chuyện vừa xảy ra. Có lẽ em nên về… 
Tùng Chi trợn mắt: 
– Còn sách thì sao ? 
Hòa nhỏ nhẹ: 
– Chịu khó ngày mai trở lại chở hộ tôi. 
– Nhưng mà… 
– Em tôi say quá nên khó kiểm soát được hành động, tôi sợ khó khăn cho em. 
Tùng Chi nuốt nước bọt: 
– Tôi hiểu rồi! 
Nhìn lên cầu thang, Chi thấy gã say đang chệnh choạng bước xuống. Không kịp nói thêm lời nào với Hòa, Tùng Chi ba chân, bốn cẳng đi như chạy ra khỏi căn nhà hắc ám ấy, trênt tay cô quyển nhật ký chợt nặng trĩu. 
Định mang vào để trả lại, nhưng cô không can đảm, hơn nữa trước vụ việc vừa xảy ra, Tùng Chi bỗng tò mò. Cô muốn biét về những người trong ngôi nhà đó, vì cô vốn rất hiếu kỳ. Với quyển sổ này Tùng Chi sẽ “nắm” được… đời tư ít nhất của một người, và đó là ai nhỉ ? Có khi nào là một trong hai gã vừa rồi không ? Biêt đâu chừng… Tùng Chi nhớ tới hai gã thanh niên trong ngôi nhà ấy và linh cảm mình sẽ còn gặp họ nhiều lần, dù cô dứt khóat không quay lại với ba mớ sách cũ ấy. Anh Luyện và anh Phương sẽ làm viêc. này chớ không bao giờ là cộ Nhưng Chi sẽ gặp lại họ trong hoàn cảnh nào ? Linh cảm của cô có đúng không , Tùng Chi chợt hoang mang. Cô ra đầu ngõ và ngoắc chiếc xích lô vừa trờ tới. 
o0o 
Thức nhìn đồng hồ. Đã hết giờ làm việc, nhưng anh vẫn chưa muốn về vì biêt giờ này chẳng có ai ở nhà. 
Mẹ anh đang cùng bạn bè đi Đà Lạt, còn ba chắc vẫn bù khú bên một bàn rượu. 
Về nhà sớm mà vắng ngắt thì thật là chán. Có lẽ Thức nên lang thang ở một điểm cà phê Internet nào đó, chắc vui hơn nhiều. 
Vừa đứng lên thì điện thoại reo. Giọng đàn ông quen quen vang lên nhưng Thức không nhận ra là ai. 
– Cho tôi gặp anh Thức ạ. 
– Thức dây… 
Giọng đàn ông mừng rỡ: 
– Luyện sách cũ nè. Ông khoẻ chứ ? 
– Vẫn thường. Có gì không ? 
– Chỗ tôi vừa có một vài quyển sách cũ loại quý, đúng thứ anh thích. Tôi đã để riêng, nếu rảnh anh tới xem. 
Thức nói ngay: 
– Tôi sẽ tới… 
– Ờ! Tôi chờ. 
Thức vươn vai làm vài động tác thể dục rồi ra ngoài. Giờ này tan sở, đường phố đông phải biết. Hòa cùng dòng người xuôi ngược, anh phóng xe về hướng đường Nguyễn Thị Minh Khai và dừng trước một hiệu sách cũ. 
Sưu tầm sách cũ là thú vui của nhiều người, trong đó có Thức, nhưng anh chỉ săn lùng những tuyệt tác văn học có chữ ký. Tức là những quyển sách được tác giả đề tặng hoặc người này tặng cho người kia một cách trân trọng song vì một lý do nào đó chúng không được ơ lại cùng người được tặng mà phải bị đem ra mua bán lần nữa. 
Những hiệu sách cũ ở Sài Gòn hầu như đều biết anh dù Thức mới đam mê thú sưu tầm này đây thôi. Anh không xuất hiện nhiều, nhưng với yêu cầu của mình, những hiệu sách đều nhớ mặt anh. Thường anh cho họ số điện thoại nếu “có hàng” họ sẽ gọi Thức. 
Luyện, chủ hiệu sách cười toe toét bước ra: 
– Sao mau dữ vậy ông ? 
Thức cũng cười: 
– Tại tôi nôn coi sách. 
Luyện nói: 
– Đã hứa để ông, tôi không bán cho ai khác đâu. 
Dứt lời, anh lách người đi giữa hai hàng chất đầy sách. Thức lơ đãng nhìn xuống ba cái sạp thấp bên dưới. Trên đó là đủ thứ tạp chí cũ, truyện tranh, những thứ sách linh tinh, tạp nhạp được phân loại từ đôi ba ngàn đến năm bảy ngàn. 
Thức lật tới lật lui những trang bìa đầy bụi đường. Anh đi lòng vòng tủ kệ sách văn học đến giáo khoa mà vẫn chưa thấy Luyện ra. Anh tò mò nhìn vào bề sâu hun hút của hiệu sách và thấy Luyện đang lục lọi, tìm kiếm. 
Một lúc sau anh chàng cáu kỉnh bước ra: 
– Tôi cất rất kỹ, thế mà không biết đâu rồi. Không lẽ mẹ tôi đã bán chúng ? Tức thật đó. 
Thức tò mò: 
– Nhưng đó là những tựa sách nào ? 
Luyện nói: 
– Hai quyển thơ và một tuyển tập truyện ngắn còn mới, nhưng độc chiêu là chỗ tác giả ký tặng cho một nhà thơ khá nổi tiếng. 
Thức khá ngạc nhiên: 
– Nhà thơ ấy mang ra bán à ? 
Luyện lắc đầu: 
– Tôi mua lại của một bà ve chai nên không biết ai bán cho bà ấy. 
Thức tiếc rẻ: 
– Uổng thật! 
Luyận lẩm bẩm: 
– Sáng nay vẫn còn mà! Hông lẽ nhỏ Chi lấy rồi… Phải hỏi mẹ mới được. 
Quay sang Thức, Luyện bảo: 
– Anh chờ tôi một chút. 
Nhấc điện thoại, Luyện nhấn số rồi chờ đợi. 
Thức lại tiếp tục… lướt mắt và thấy có một bao bố dựng ở góc nhà, bên trên là mấy chồng sách cũ còn buộc dây. Thức tò mò bước đến kế bên và rút đại một quyển. 
Đó là quyển “Chuông gọi hồn ai”. Thức lục lạo thêm nữa. Anh khoái chí với những tựa sách khác. Nào là “chuyện tình”, “Uyên ương gãy cánh”, “Ngàn cánh hạc”… Toàn là những tác phẩm nổi tiếng và quý hiếm. Anh lật trang trong quyển “Uyên ương gãy cánh” và sửng người khi thấy tên ba mình. 
Đây là quyển sách đúng gu sưu tầm của anh. Sách được ký tặng. Ba anh chính là người ký tặng. 
Đỗ Khánh Cương. Đúng là tên ông với chữ ký vòng vèo lả lướt và nét chữ của ông cùng những dòng thật thơ. 
“Và người, người không còn là người yêu nữa. Người chính là tình yêu. Ai mà giận được tình yêu. Dù gần hay xa, dù nay hay mai tôi vẫn mãi yêu người như hồi nào hai mươi tuổi”. 
Thức hối hả lật tiếp quyển “Chuyện tình”. Anh đọc thấy câu nói nổi tiếng của nhân vật chính trong truyện: “Yêu nghĩa là không bao giờ phải nói rất tiếc” cũng bằng bút tích của ba mình. 
Sang tới quyển “Ngàn Cánh Hạc”, anh đọc thấy ba câu thơ: 
“Ta muốn như sương tan trong hoa 
Chết giữa khi em âu yếm giữ 
Trong lòng hình ảnh trái tim ta”. 
Đúng là ba anh rồi. Chỉ ông mới đủ lãng mạn, đa tình để viết lên sách tặng những câu như thế. Mà sách này ông tặng ai nhỉ ? Sao chúng lại “lưu lạc” giữa chợ đời như vầy ? 
Đang lúc còn bần thần vì những phát hiện bất ngờ về ba mình, Thức như bừng tỉnh bởi một giọng nữ trong vắt. 
– Xin lỗi anh, sách này chúng tôi chưa bán. Sao anh lại tùy tiện thế ? 
Thức quay lại và bắt gặp một gương mặt thanh tú với đôi mắt đen tròn đang nhìn anh tức giận. 
Bỗng dưng Thức ngẩn ra nhìn lại. Gương mặt sáng bừng của cô gái có sức thu hút lạ kỳ. Nó khiến trái tim Thức nhói đau một cái. 
Gương mặt cô gái đỏ ửng lên khiến cô càng đáng yêu lạ lùng. 
Giậm chân, cô nàng liếc Thức rồi kêu to: 
– Anh Luyện! 
Từ trong Luyện chạy vội ra: 
– Chuyện gì vậy bé Chi ? 
Tùng Chi cong cớn: 
– Anh trông hàng gì mà ở tuốt trong nhà. Nhỡ mất sách thì sao ? 
Luyện cười hề hề: 
– Làm sao mà mất được. Đây là khách ruột của anh. Anh đang tìm sách cho cậu tạ À, mà em giữ mấy quyển thơ đề tặng nhà thơ D phải không ? 
Tùng Chi gật đầu: 
– Dạ phải. 
– Vậy mà anh kiếm muốn chết. 
– Em có nói với dì Vân mà. 
Rồi cô chua ngoa: 
– Sách trong bao không thể bán được đâu. Anh đừng để người ta… vọc vào đấy. 
Luyện kêu lên: 
– Sao lại bán không được ? Đúng giá anh bán ráo. Em khỏi phải lo. 
– Nhưng mà… 
Luyện gạt ngang: 
– Tiền trao cháo múc… Sách này mình đã trả tiền rồi, nó đã thuộc về mình. 
Tùng Chi lại ngập ngừng: 
– Nhưng mà… 
– Không nhưng gì hết. Em tìm mấy quyển thơ đó cho anh. Có người muốn mua đó. 
Tùng Chi liếc vội Thức: 
– Ai muốn mua vậy anh ? 
Luyện nói ngay: 
– Cậu Thức chớ ai. Cậu ấy thích sưu tầm sách có ký tặng. 
Tùng Chi cong môi lên: 
– Em cũng thích nên đã bổ sung chúng vào bộ sưu tập của em trước rồi. 
Luyện ngơ ngác: 
– Em thích… món độc này hồi nào ? Sao anh không biết vậy cà ? 
Tùng Chi không trả lời, cô bước vào trong, lấy chổi lông gà phất lia phất lịa trên những cái kệ, kiểu muốn đuổi khách đi phứt cho rồi. 
Thái độ chanh chua trẻ con của cô không làm Thức phật lòng, trái lại anh thấy buồn cười và thích nhìn Tùng Chi hơn. 
Tùng Chi ức lắm khi… thằng cha khách cứ nhìn mình tủm tỉm. Trên gương mặt sáng sủa đàn ông của hắn, đôi mắt vừa sáng vừa lì cứ đăm đăm khiến cô rối cả lên, khổ nỗi Chi không thể đuổi khách được. 
Đặt chổi xuống, Tùng Chi bước ra ngoài, cô ngồi lên chiếc ghế nhỏ, chống cằm trông theo những dòng xe qua lại như mắc cửi. Và cố không thèm để ý đến bên trong. 
Thức là… bạn hàng của anh Luyện, cứ để ông ấy tiếp hắn. Tùng Chi chẳng nên quan tâm làm chị Nhưng chả hiểu hai ông tướng đang nói về vấn đề gì mà nghe rôm rả quá. Tùng Chi ấm ức khi nhận ra mình đang bị giọng cười sảng khóai của Thức chi phối. Hắn làm cô suýt quên là mình đang rất đói bụng. 
Cô đứng dậy bảo: 
– Anh Luyện trông hàng nha. 
– Ủa, em lại đi đâu à ? 
– Em qua bên kia đường. 
Luyện kêu lên: 
– Ủa! Bữa nay không nhịn đói giữ eo nữa à ? Ăn bột chiên là dễ mập nhất đó. 
Tùng Chi hất mặt: 
– Em không hề sợ mập mà chỉ sợ đói. Anh ăn không ? Em mua về cho. 
Luyện lắc đầu: 
– Cám ơn! Anh không hạp những thứ quà vặt của em. Chúc em ngon miệng! 
Tùng Chi quay ngoắt lại, bước xuống lòng đường. Cô chưa kịp định thần lại đã bị một chiếc Future chạy ngược chiều tông phải trong tiếng la thất thanh của Luyện.
Vì mải lườm nguýt anh Luyện, Tùng Chi chưa dòm trước ngó sau đã băng qua đường. Vì bất cẩn, Chi không tài nào tránh được. Cô té dài ra đất, tay chân xây xát, mình mẩy ê ẩm, đầu óc quay cuồng, hồn vía lên mây. Tùng Chi muốn đứng dậy, nhưng không sao gượng nổi. Cô nghe tiếng anh Luyện la, nhưng chẳng thấy anh dâu. Xung quanh cô bỗng ngập tràng một màu tối đen, người như đang rơi xuống một vực sâu thăm thẳm

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây