Dạ Miên
Em không phải là cô bé
Tập 1
Màn đêm từ từ buông xuống. Màn đêm tràn vào khung cửa sổ lan tỏa vào khắp phòng. Gió đem bắt đầu thổi nhẹ nhàng qua những ngọn cây, tạo thành một khúc nhạc du dương êm ả … Với khung cảnh trầm lắng này con người rất dễ mộng mơ, và Lục Nghi Quyên cũng chìm đắm vào khung trời kỷ niệm …
Ngày Nghi Quyên cùng cha đến điền trang của Điền Tử Du, cô bé còn qúa nhỏ nên không để ý mảnh đất này qúa rộng lớn. Nhưng cô bé yêu nơi đây, yêu căn gác nhỏ, ở kho rơm nằm trên cánh đồng cỏ về phía Đông, mỗi buổi bình minh được ngắm ánh nắng vàng.
Từ khi cha chết, cái chết của cha đã mang theo hạnh phúc tuôi thơ của cuộc đời nàng.
Trong đời, Nghi Quyên chưa từng làm gì khó hơn là phủ những đóa hồng bạch lên nắp áo quan tài của cha. Đầu óc Nghi Quyên quay cuồng. những hình ảnh thay thế nhau liên tiếp như trong một cái kính vạn hoa
Cha nàng mặc bộ áo vải thô màu nâu gỗ, cúi xuống hôn nàng chúc ngủ ngon. Cha nói với giọng thương yêu: “Nghi Quyên ! Nghi Quyên, cô bé giàu nghị lực của cha ! … “.
Cha nàng với mùi mồ hôi mẵn mặn và mùi thơm của thuốc ổng điếu trên cỗ xe ngựa đưa nàng đi khắp vùng thôn quê. Cha cùng cưỡi ngựa với nàng trên thảm cỏ trước sân nhà, cùng nàng bơi lội trong nước hồ thu ấm áp. Thật hiền hoà, cha kê cho nàng nghe chuyện tình ngày xưa của cha và mẹ. Như thể cha muốn nàng in sâu vào tâm trí những ngày êm đềm, hạnh phúc của gia đình nàng … Nhưng ngàng thấy cha vô cùng đau khổ mỗi khi cha kể đến cao điểm của câu chuyện, đó là sự chào đời của nàng … Cha thường nói:”Mỗi thiên mạng là một vì sao trên bầu trời và con là vì sao đẹp nhất, sáng nhất trong lòng cha”. Nhưng nàng lại thấy cha mẹ mới c hính là vũ trụ của nàng …
Thế nhưng cha mẹ đã sớm ra đi, bỏ lại nàng một mình trong sự cô đơn và lạnh lẽo.
Sau bao nhiêu năm, nàng vẫn thấy đau đớn và mất mát cùng cực. Trong lúc cô bé tên Nghi Quyên cảm thấy cần duoc thương yêu một cách tuyệt vọng, thie Điền Tử Du chính là niêm an ủi của cô bé.
Điền Tử Du chính là chủ mới khu điền trang, khi anh vừa tròn hai mươi tuổi. Lúc đó, Nghi Quyên chỉ mới lên mười. Trong mắt cô bé, Tử Du là một thần tượng tỏa sáng ánh hào quang. Cao lớn, đẹp trai, thông minh, lại có đời sống nội tâm rất phong phú.
Nghi Quyên không thể nào quên được những năm tháng được làm cô bạn nhỏ của Tử Du trong khu điền trang dưới chân đồi thuở ấy …
– Nghi Quyên ! Em ở đâu cả ngày, khiến anh suýt tí nữa đã bới cả điền trang này lên để tìm em ?
– Em ở trên căn gác nhỏ, trong kho rơm để quan sát mẹ.
– Anh không hiểu ?
– Trong bức chân dung, mẹ em đẹp như một nàng tiên. EM có cảm tưởng nếu em nhìn thật lâu và thật kỹ, đôi mắt của mẹ em sẽ nhìn xuống và thấy em.
– Nghi Quyên ! Em biết rằng đó không thể có.
– Em biết, nhưng em muốn nghĩ rằng điều đó sẽ có. Anh biết không ? Mẹ em sẽ không bao giờ thấy em, chẳng b ao giờ biết gì về em …
Nước mắt ràn rụa, Nghi Quyên thổn thức :
– Cha em đã nói, mẹ em đã chết ngay sau khi sinh em ra.
Tử Du lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Nghi Quyên bằng cánh tay áo của anh, và vỗ về cô bé :
– Chỉ vì mẹ em qúa yếu. Em biết đây, con gn` có thiên mạng.
Nghi Quyên lai tấm tức và nói:
– Nếu vậy thì mẹ phải nhìn thấy em.
Tử Du ôm cô bé vào lòng, dịu dàng đu đưa dỗ cho nín khóc :
– Có lẽ bây giờ người đã nhìn thấy em, và rất tự hào về em, Nghi Quyên ạ.
Nghi Quyên cảm thấy một tìm cảm dạt dào dâng lên trong lòng đối với Điền Tử Du, con người đã đến với cô bé trong những giờ phút đen tối nhất của cuộc đời, cuốn phắng tất cả những ưu tư phiền muộn.
Ngẩng lên nhìn Tử Du với đôi mắt trìu mến Nghi Quyên nói:
– Nhưng bây giờ em không để tâm đến những chuyện đau buồn nữa, bởi vì em đã có anh.
– Và anh sẽ luôn luôn thương yêu em.
Nghi Quyên mỉm cười vui sướng:
– Tử Du ơi !
– Cái gì ?
– Chúng ta hãy trích máu ăn thề với nhau.
– Trời đất ! Nghi Quyên, em điên rồi sao ? ANh làm sao có thể làm cho em đau đớn khi lấy một giọt máu trên ngón tay em.
Nghi Quyên cảm động, ôm chầm lấy Tử Du v à hôn một cái thật kêu :
– Anh nói đúng. Chúng ta không cần thiết phải làm như thế. Nhưng anh luôn luôn là người bạn thân nhất của em.
Hai người ngồi yên lặng một lúc, rồi Tử Du kéo Nghi Quyên đứng dậy, phủi những cọng cỏ thô bám vào váy áo cô bé:
– Đi thôi, cô bạn nhỏ.
Nghi Quyên đi theo và Tử Du nhấc bổng cô bé lên đặt ngồi vào yên ngựa. Họ rất thích cưỡi ngựa bên nhau vào những buổi chiều tà.
Tử Du kềm ngựa đi chậm và thì thầm bên tai Nghi Quyên :
– Chúng ta đi đâu đây ? Đến lượt em chọn đấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nghi Quyên tươi lên. Cô bé quay lại nhìn Tử Du với nụ cười duyên dáng :
– Kho rơm ở cánh đồng cỏ phía đông.
**********