QUỲNH DAO
Điệp khúc tình yêu
Chương 1
Lần đầu tiên Linh San gặp Sở Sở. Đó là một buổi chiều tháng mười.
Nếu không gặp Sở Sở, có lẽ cuộc đời của Linh San đã phẳng lặng không sóng gió như hai mươi năm đã quạ Bình thường nhưng vui vẻ, đầy đủ, thoải mái và rồi sẽ lấy chồng đẻ con như bao nhiêu người bình thường khác. Vậy mà… như một định mệnh nàng đã gặp Sở Sở.
Buổi chiều hôm ấy đối với Linh San cũng giống như những chiều khác. Sau buổi ăn trưa, đến trường “Bé Ngoan” với những học trò nhỏ. Dạy hát, nhảy muá, chơi trò chơi, kể truyện… Mãi đến năm giờ chiều tan dạy, mới trở về nhà. Nàng sống với cha mẹ trong khu chung cư.
Từ ngày thành phố Đài Bắc mở rộng, các cao ốc phát triển nhanh chóng, chung cư trở thành nơi ở hợp lý cho những người có lợi tức bình thường. Và gia đình của Linh San cũng ở trong vòng thông lệ đó. Lúc mới đến đây, Linh San vừa tròn mười tám. Bốn năm ở đây là cả một sự suy nghĩ. Trước kia, tuy nhà không đồ sộ nhưng nhà nhà qua lại thoải mái. Tình láng giềng khắng khít, ai cũng có thể là bạn bè, giúp đỡ nhau. Còn ở chung cư này, chỉ cách nhau có một vách ngăn, sống gần nhau mấy năm trời mà sao vẫn xa lạ. Ví dụ như nhà của Linh San nằm ở tầng thứ tư này. Tổng cộng có năm căn cùng tầng, vậy mà Linh San không biết những người láng giềng của mình họ sống bằng nghề gì, gia đình có bao nhiêu người? Thỉnh thoảng San mới nghe cô giúp việc kể lại là căn E mới dọn đi, Căn A đổi chủ…
Chiều hôm ấy, từ trường về với chồng vở mẫu giáo trên tay, Linh San bước vào cổng chung cự Nàng nhìn về phía thang máy. Đèn đang cháy ở nút tầng thứ mười. Linh San có tật ít chịu chờ đợi và nàng vội vòng qua cầu thang thường. Lên tầng hai, rồi tầng ba… Chợt nhiên Linh San nghe thấy có tiếng đuổi bắt nhau. Chuyện gì xảy ra thế? Tòa chung cư này tổng cộng có trên sáu mươi căn nhưng từ xưa đến nay, phải nói là rất yên tĩnh. Linh San vừa đặt chân đến chân thang lầu tư thì một bé gái đang sồng sộc xông xuống, suýt đâm sầm vào người nàng. Phía sau là tiếng cô gái đuổi theo:
– Sở Sở đứng lại, đứng lại không?
Linh San còn đang ngơ ngác thì cô gái đã đuổi kịp, chụp lấy bé gái. Bé gái cũng không vừa, vừa quay lại cắn, đánh vừa cố thoát thân. Linh San kéo cô bé về phía mình.
– Sao? sao thế, chuyện gì thế?
– Cha nó bảo là ở nhà học bài, nó không nghe lời, phá phách còn bỏ chạy xuống lầu chơi.
Linh San nhìn thiếu nữ. Với cách ăn mặc, nàng đoán ra cô gái là người làm. Trong khi con bé không vừa, nó cố vùng vẫy.
– Tôi làm gì mặc tôi, chị không có quyền cản.
Con bé thật hung dữ, đôi mắt nó long lên. Một đôi mắt đẹp với những sợi mi dài.
– Cậu bảo mày ở nhà, chạy ra phố rủi lạc làm sao?
– Mặc tôi.
Cô bé vẫn cố vùng khỏi tay cô gái. Linh San can thiệp:
– Thôi em lên lầu, coi chừng cha về sẽ bị đòn đấy.
– Kệ tôi.
Nó lại sừng sộ, và cắn ngay vào tay cô gái, thế này là không được rồi, Linh San nghĩ và quyết định.
– Để tôi phụ cô mang nó lên lầu.
Và Linh San kẹp chồng vở vào nách, tay giừ chặt tay con bé. Khiêng nó lên lầu. Rất khó khăn mới khiêng nó tới chân cầu thang. Nhưng vừa tới nơi, con bé cũng thừa lúc rút tay ra được và cấu mạnh vào tay Linh San một cái. Ngón tay nó nhọn và dài, lập tức nơi bắp tay Linh San một vệt đỏ rớm máu hiện ra. Linh San cố chịu đau hỏi:
– Nhà số mấy thế?
Cô gái bối rối:
– Dạ, 4A ạ.
à thì ra cái nhà mà cô gái giúp việc ở nhà nàng ban sáng bảo là mới đổi chủ. Linh San cùng cô gái đưa con bé vào nhà.
– Nó tên gì vậy?
Cô gái nói;
– Dạ, bé Sở Sở ạ. Còn em là Hương, người làm ở đây.
Linh San nói:
– Sở Sở, được rồi. Hãy nhốt nó vào phòng.
Con bé giật mạnh tay ra, nó xô Linh San ngã xuống đất. Chồng tập trên tay này cũng rơi vung vãi. Rồi bỏ chạy về phía sau ghế sa lông với tư thế sẵn sàng chống đối. Cô Hương vội cúi xuống nhặt tập cho Linh San trong khi Linh San một mình ngồi dậy.
– Thưa cô, đây là vở của cô.
Linh San đang phủi người, chưa kịp lấy chồng vở thì con bé lại phóng ra như mũi tên, nó lủi đầu vào bụng cô Hương làm chồng vở lại đổ tung tóe. Cô Hương đỏ mặt:
– Sở Sở, mi điên rồi ư?
Linh San đã đứng vững, nàng nhìn bé Sở Sở. Nó cũng đưa mắt ứng chiến với cô không chịu thua, chỉ cô Hương đáng thương là phải cúi xuống lượm vở lần nữa. Linh San đưa mắt nhìn khắp phòng. Gian phòng bày biện chứng tỏ chủ nhân nó giàu có. Ghế sa lông màu cà phê sữa loại đắt tiền. Thảm trải nhà màu sữa. Tủ bàn bằng gỗ quý. Bên trong là phòng ăn với quầy rượu đầy ắp rượu ngoại quốc cho thấy chủ nhân nó đã bị âu hóa. Những đứa con duy nhất của nhà giàu dễ hư hỏng vì dư dả thời gian. Nhưng đâu phải cứ ai con nhà giàu cũng mất dạy như con bé này. Linh San trừng mắt:
– Em mà không ngoan, tôi đánh em chết.
– Tôi thách đấy.
Linh San giận dữ nói:
– Em tưỏng tôi không dám ư?
Và nàng bước nhanh tới, trong lúc bé Sở Sở chưa kịp phản ứng, nàng đã ấn được nó xuống ghế, vỗ mấy cái vào đít. Bé Sở Sở vừa hét vừa vùng vẫy, nó quơ tay về phía mặt Linh San. Linh San đã biết những ngón tay vừa bẩn vừa nhọn, nàng quay mặt đi, nhưng không kịp một vết sượt rát bỏng lên cổ. Linh San điên tiết lên, quay sang cô Hương:
– Chị Hương, chị lấy dây lại cho tôi.
– Đừng, đừng…
Bé Sở Sở hét, cô Hương do dự, Linh San biết là cô Hương không dám nhưng lòng đã quyết nên lấy sợi dây buộc tóc trên đầu xuống, trói hai tay bé lại. Nó hét như bị chọc tiết, và nhảy như khỉ khắp phòng. Linh San thấy chưa đủ, nên lại gọi:
– Cô Hương, tôi bảo cô mang dây lại mà?
Cô Hương sợ hãi, không dám chống đối, vội vào trong lấy ra sợi dây phơi. Bé Sở Sở vừa thấy lại hét.
– Đừng, đừng trói tôi.
– Em có còn dám cắn, dám đánh, dám cào người nữa không? Đứng yên đó cho tôi.
Bé Sở Sở đã đứng yên. Nó sợ hãi nhìn Linh San. Nó đã biết sợ vì người đứng trước mặt nó không phải dễ bắt nạt. Nó cúi đầu xuống. Linh San ra lệnh:
– Lại ghê sa lông ngồi xuống.
Cô bé do dự rồi chậm chạp bước tới ghế.
– Chị Hương, chị hãy lấy cho tôi cây lược, một cái khăn và cái bấm móng tay.
– Vâng.
Mười phút sau Linh San đã lau mặt, chải tóc và cắt móng tay cho con bé tươm tất. Con bé bây giờ không còn la hét, nó ngoan ngoãn một cách khuất phục trong lòng ghế. Nhưng đôi mắt không giấu được nét thù hằn.
Làm xong, Linh San cởi trói cho Sở Sở, nàng ôm chồng tập đứng dậy, quay sang nói với cô Hương.
– Nó bao nhiêu tuổi rồi?
– Em cũng không biết. Vì em mới làm cho nhà này hơn một tháng.
Linh San gật gù:
– à! Nhưng cô cũng nên nói với cha nó là nó cần đến trường học.
Rồi nàng bỏ ra ngoài phòng. Bé Sở Sở nhìn theo, dọa:
– Tôi bảo ba tôi sẽ giết cô.
Linh San nghe được, quay lại. Con bé có đôi mắt to, đôi môi nhỏ. Một cô bé đẹp. Cái nét thù hận, chống đối chưa tan. Linh San lắc đầu với nụ cười:
– Được rồi cứ bảo ba bé sang giết cô nhé.
Và Linh San bước ra cửa. Chỉ cách hai căn, một hành lang nhỏ là đến cửa nhà nàng. Linh San lấy chìa khóa riêng mở cửa.
Đứa bé kia, Linh San cũng không ngờ sau đó lại đảo lộn cuộc đời bình lặng của nàng.