Con Đường Đến Bên Em

white noise for sleeping link
shopee-sale

Văn án: Một cuộc gặp gỡ trên đường, cuối cùng Du Tùng cũng tìm được cô.

Đây là một hành trình thu hút lẫn nhau và theo đuổi, tìm kiếm và giúp đỡ, yêu hận đan xen.

Chú ý: Cẩn thận khi nhảy hố, nam nữ chính thô bạo, đều rất kiên cường, câu chuyện về du lịch.

—-

 Người ta nói “đi đêm lắm có ngày gặp ma”, tui thì phải modify đôi chút, “đọc truyện lắm có ngày gặp ngược”, haizz, nhất là kiểu ngược chết không báo trước, ngược đến cả phút bù giờ như “Con đường đến bên em”. Hầy dà, cái này là bệnh cả tin nè, cái tựa “Con đường đến bên em” đọc lên đã thấy happy ending báo trước rồi (nếu không HE thì hẳn tên truyện phải là “Ngõ cụt đến bên em”, “Hẻm vắng đến bên em”, “Vực sâu đến bên em”…. ), tui tin vào trực giác của tui nên tui nhào vào hố dù chưa có cái review nào liên quan tới nó, kết quả là, nó không phải là “Con đường đến bên em” đâu quý dzị, nó là “Con đường định mệnh” đó, không phải cái thể loại “có cái nắng có cái gió có nỗi nhớ không mang tên người ơi” đâu, nó là “có chú chó có máu chó có đau thương người ơi” [nhại theo bài nào đó hỏng nhớ tên] [à ờ thì, trực giác của tui đúng, kết HE nhá].

Các nàng có giống tui không, đôi khi, tui ngẫu nhiên liên tưởng những cuốn ngôn tình tui đọc đến màu sắc trên bảng màu, có nóng – có lạnh, có ấm – có mát, có sáng – có trầm…, những tác giả chắc tay là những người tạo được những mảng miếng ấn tượng, phối màu hợp lý, đẹp mắt, tất nhiên là tui thiên về tông sáng sủa [ế, đừng ai lộn sáng sủa và máu chó ngợp trời nghen], tuy nhiên với tui, bức tranh đẹp là bức tranh không có quá nhiều dấu vết sắp đặt. Hãy quan sát cách tự nhiên phối màu cho cả thế giới này mà xem, cái cây xù xì màu nâu với những chiếc lá màu xanh sẽ kèm những bông hoa vàng, hoa đỏ, hay những cái cây không có những nụ hoa rực rỡ sẽ có những màu lá, màu quả rất xinh như cây bàng, như cây lộc vừng…, tự nhiên luôn là thế, luôn làm mọi thứ hài hoà một cách gần gũi nhất. Đoán xem, đọc “Con đường đến bên em”, tui nghĩ đến màu gì? Tui nghĩ đến bức tranh một biệt thự màu xám [vì sao có biệt thự à, vì đá tui ném chắc đủ xây biệt thự đó].

 Năm Tưởng Tân Tả 7 tuổi, có một sự cố đã xảy ra. Cô bị bọn buôn người bắt cóc, anh trai hàng xóm lúc đó, khi phải lựa chọn cứu một trong hai cô bé, đã quyết định cứu cô bé kia đi.

Năm Du Tùng 16 tuổi, vì mải chơi, cậu để lạc 2 cô bé hàng xóm, đến khi cậu lọt vào giữa hang ổ tội phạm, một lần cá cược, cậu thắng và chỉ được mang theo một người rời khỏi đó, lúc ấy, cậu đã không do dự mà để lại Tưởng Tân Tả. Khi cậu đưa cảnh sát tới giải cứu Tưởng Tân Tả thì đã chẳng thấy bóng người. Cậu bỏ học, đến huyện Nghi – nơi có dấu vết cuối cùng của Tân Tả và tìm kiếm suốt 16 năm không ngừng nghỉ.

Một người, sẽ mang chấp niệm như thế nào để tìm kiếm không ngừng nghỉ suốt 16 năm trời? Đó là gánh nặng anh nghĩ anh phải trả, dù có người hỏi anh “nếu năm đó không phải là cô bé ấy thì sao?”, anh chỉ muốn “sống phải thấy người, chết phải thấy xác”, 16 năm, cái anh bỏ lỡ không chỉ là bằng cấp, không chỉ là trình độ, không chỉ là cơ hội, có lẽ còn có cả bao nhiêu chân tình. 16 năm đó, anh là người phụ trách tiền thuốc thang cho người cha mang bệnh ung thư của Tưởng Tân Tả, chăm sóc ông, đi tìm con gái cho ông dù bản thân người cha ấy, cũng chả hào hứng mấy về điều này.

Một người, sẽ mang oán trách như thế nào, để tiếp tục sống trong 16 năm ấy? Cô chỉ học hết cấp 2 rồi bỏ học, rồi tìm cách trả nợ đời, trả nợ người đã cứu cô. Tháng năm đó, với Tân Tả không quá dễ dàng, nhưng sau khi được giải cứu, cô được yêu thương được bù đắp, dù cô không nói rõ bằng lời, thì lần giải cứu đó cũng như một cuộc tái sinh.

Những tưởng rằng, khi họ gặp lại nhau, gánh nặng trong lòng Du Tùng sẽ nhẹ hẳn xuống, tảng đá anh mang sẽ được lấy đi, nhưng không, tảng đá đó nặng thêm rất nhiều, nặng thêm cả phần của Tân Tả chuyển sang cho anh. Còn Tân Tả thì sao, thật xin lỗi, cho tui bật mode ném đá cho đỡ bực bội.
Thật ra mà nói, tui đã từng hy vọng một cách triển khai khác, nam chính và nữ chính đều có vết thương lòng, họ đều cần chữa trị và tui mong chờ họ là thuốc chữa đặc hiệu cho nhau. Nhưng chữa trị bằng chấp niệm và xé toạc nhau ra rồi lại vá víu lại, thật cmn kích thích muốn mắng vốn tác giả. 

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây

Nguồn: dtv-ebook.com