Hà Nội, đêm mùng 2 tháng 9 năm 2005 im lặng và oi ả, tôi đặt lưng xuống giường trong cảm giác bải hoải toàn thân. Cơn buồn ngủ cùng sự êm đềm. Tích tắc, tích tắc…
Tiếng bước chân quyện trên đường, như dòng nước chảy dồn về một hướng. Tôi đang mơ về buổi mít tinh ban sáng, chắc rồi vì tiếng cười, tiếng nói râm ran. Có ai đó vỗ vào vai tôi và ai đó hát lên lanh lảnh “Em yêu bầu trời xanh, yêu bầu trời nước Việt. Em yêu nụ cười anh, nụ cười người trai Việt”. Nụ cười thân thuộc, nhưng có gì khang khác. Tôi ở đây nhưng cũng có gì khang khác. Tôi đang đi trên con đường đất bằng một đôi giày vải, mặc cái quần vải cứng màu nâu, cái áo không dài, không ngắn cũng màu nâu, mang một nụ cười rạng rỡ. Bên cạnh là dăm bác phu mạnh mẽ, mấy bà buôn vội vàng, ba cụ già râu tóc bạc khoan thai, các cô cậu trẻ trung kèm em nhỏ tung tăng và hai văn nhân ung dung rảo bước. Phía trước chật cứng người, phía sau chật cứng người, ta đi như bị đẩy. Cuộc diễu hành dài cả dặm. Khi những người phía trước dừng bước, những người phía sau nhanh chóng tản ra chọn cho mình một chỗ đứng thích hợp, đoàn chúng tôi tìm được một gò đất. Văn nhân bên trái mở đầu:
– Sắp đến giờ Tỵ rồi.
Văn nhân bên phải tiếp :
– Thật tuyệt vời! Tôi mong chờ thời khắc này lâu lắm rồi. Lúc đến lại tưởng còn mơ.
Ba ông già gật gù vuốt râu, mấy người kia cũng tỏ vẻ cảm thán. Riêng tôi chẳng hiểu gì. Chúng tôi đang đứng trước một bức tường thành cao hơn hai trượng có cổng gỗ sơn đỏ mở toang, trông mồn một những hàng quân nai nịt chỉnh tề. Bên trong thành cũng người người tấp nập, tất thảy đều đang chờ đợi một điều trọng đại sắp diễn ra.