Cách đây một năm bốn tháng, tôi từng viết trong bài review một câu như thế này: “Yêu thầm giống như một chén trà sen, người ngoài nhìn vào chỉ mường tượng ra vị đắng qua những cái nhăn mày nhíu mặt của người uống mà chẳng thể cảm nhận được hương thơm dịu ngọt bên trong.” Nếu như tình yêu thầm dành cho Lâm Uyên là một chén trà, thì dù cho chén trà này có đắng có chát tới nhường nào, Chu Hạm Đạm vẫn tình nguyện uống cạn tới giọt cuối cùng.
Câu chuyện bắt đầu vào ngày đầu tiên của năm học mới. Ngày hôm đó, nữ sinh lớp 12 Chu Hạm Đạm do vội vã bất cẩn mà vô tình đâm phải một chiếc xe ô tô đắt tiền đỗ gần trường, gây ra một vết xước dài trên thân xe. Với bản tính thật thà, Chu Hạm Đạm để lại thông tin cá nhân cho chủ xe, chủ động nhận lỗi và xin bồi thường. Nhưng chỉ một lúc sau đó, cô bé nhận ra mình gặp rắc rối to rồi, bởi người chủ chiếc xe xấu số kia lại chính là giáo viên bộ môn toán mới chuyển đến – Lâm Uyên.
Lâm Uyên bước vào lớp học lần đầu tiên trong tiếng trầm trồ cảm thán của các nữ sinh và tiếng hò reo trêu chọc của đám nam sinh. Vẻ ngoài cao ráo, nho nhã, lịch sự của anh dễ dàng khiến bao trái tim thiếu nữ lạc nhịp. Trong số hàng chục học sinh mới, “Chu Hạm Đạm” lại là cái tên được anh gọi ra để “trò chuyện”.
Tất nhiên, anh không bắt một cô bé con phải bồi thường phí sửa xe, anh chỉ đơn thuần muốn bảo cô bé đừng lo lắng. Thế nhưng, tai nạn này vẫn khiến Chu Hạm Đạm áy náy không thôi, tìm mọi cách để bồi thường tổn thất cho thầy giáo xui xẻo này.
Trong những năm tháng thanh xuân, mỗi người chúng ta đều hun đúc một thứ dũng khí lạ lùng. Ngày ngày gặp mặt một thầy giáo trưởng thành, đẹp trai lại dịu dàng, vui tính, có không ít nữ sinh đã rung động, ôm một nỗi niềm thương nhớ dành cho Lâm Uyên. Điều kỳ lạ là họ có đủ dũng khí để thể hiện tình cảm đó. Trái lại, Chu Hạm Đạm đối với kiểu tình yêu thầy trò này lại cảm thấy khó chấp nhận. Trong suy nghĩ của cô bé, thầy giáo cũng giống như cha mẹ vậy, sao có thể nảy sinh tình yêu nam nữ. Vậy nên mặc dù cô ngưỡng mộ Lâm Uyên, kính trọng anh, quý mến anh nhưng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ thích anh.
Thế nhưng, duyên phận luôn muốn chứng tỏ mình rất khó nắm bắt. Sau một tai nạn bất ngờ và tế nhị, Chu Hạm Đạm dần dần dành cho Lâm Uyên sự chú ý đặc biệt. Cô thường lén lút ngắm nhìn anh, luôn muốn được gặp anh, muốn anh chú ý tới mình. Vở kịch anh giới thiệu, cô nhất định đi xem. Những quyển sách anh đã đọc, cô sẽ tìm mua từng quyển. Những bài anh đã giảng, cô đều chăm chú lắng nghe và luyện tập thật nhiều. Cô thích anh nhưng không thể để anh biết. Anh sống trong thế giới của mọi người, còn cô sống trong thế giới chỉ có cô và anh.
Nhưng liệu Chu Hạm Đạm có thực sự giỏi che giấu như cô tưởng hay không? Tôi nhớ một nam chính từng nói một câu thế này: “Khi ai đó thích em, em nhất định sẽ nhận ra.” Làm sao Lâm Uyên có thể không nhận ra nỗi lòng thầm kín của Chu Hạm Đạm khi mà anh so với cô trưởng thành và từng trải hơn nhiều đến thế. Lúc ban đầu anh quả thực không quá để ý tới cô bé trầm tĩnh này, cho tới một lần anh chấm bài thi của cô.
Lâm Uyên nói với Chu Hạm Đạm rằng bài thi của cô giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng chỉ có anh hiểu bài thi đó có ý nghĩa như thế nào đối với anh. Dù bên ngoài luôn toát ra phong thái ung dung, điềm nhiên nhưng ẩn sâu bên trong, Lâm Uyên cũng có phần thiếu lòng tin ở năng lực của bản thân. Bài thi của Chu Hạm Đạm xuất hiện trước mắt anh bất ngờ và rực sáng, nó như một minh chứng rõ ràng nhất cho những thành quả và nỗ lực trong công việc của anh. Cũng từ đó anh chú ý hơn tới cô bé Chu Hạm Đạm này.
Khi bạn dành cho ai đó nhiều hơn một ánh nhìn, bạn chắc chắn sẽ phát hiện ra những điều ở người đó mà bạn chưa từng nhận ra. Chu Hạm Đạm không dám nhìn thẳng vào Lâm Uyên nhưng cô không thể che được gò má ửng hồng mỗi khi nhìn thấy anh cũng không thể kìm được nụ cười ngượng ngùng nơi khoé môi. Tất cả những biểu hiện đó Lâm Uyên đều nhận thấy. Anh cũng từng cố gắng trốn tránh, cố gắng phá vỡ ý niệm của cô nhưng anh lại không ngờ rằng thứ khó phá vỡ nhất lại chính là ý niệm của anh.
Trước mắt tất cả mọi người, hai người họ là thầy giáo và học trò, không có gì hơn thế. Nhưng khi ánh sáng vụt tắt, khi chỉ có người này cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của người kia, cả hai đều hiểu rằng có một thứ tình cảm khác đang lớn dần, tới mức họ không có cách nào phủ nhận được. Khoảnh khắc bàn tay ấm áp của Lâm Uyên xoa nhẹ mái đầu của Chu Hạm Đạm, anh đã vô tình thừa nhận cảm xúc của mình, còn đối với Chu Hạm Đạm, đó là lời hẹn ước ngầm định giữa hai người.
Anh sẽ đợi cô, chỉ một chút nữa thôi, cô sẽ có thể sánh vai cùng anh, nói với anh rằng cô thích anh thật nhiều, yêu anh thật nhiều. Chẳng ngờ, “một chút” này lại dài đến thế, ngoảnh lại đã là bốn năm.
* * * * *
Tôi viết những dòng review này ngay khi vừa đọc xong chương cuối của bộ truyện, có lẽ các bạn sẽ thấy bài review có chút lộn xộn và lê thê bởi chính tôi cũng chưa thoát ra khỏi những cảm xúc còn đọng lại. Tôi rất thích hai thể loại tình thầy trò và yêu thầm, cũng đã từng đọc rất nhiều bộ truyện thuộc hai thể loại này và tôi có thể khẳng định với các bạn rằng “Có thể chứng minh, tôi thích em” là một tác phẩm xuất sắc.
Thất Bảo Tô đã dùng ngòi bút của mình đặt mỗi người đọc vào luồng cảm xúc phức tạp mang tên “yêu thầm”. Khi bạn yêu một người, dù có cố gắng tới đâu, bạn cũng không thể rời mắt khỏi người đó. Bạn sẽ chú ý tới từng thứ họ làm, muốn dẫm lên bước chân của họ, muốn họ chú ý tới mình nhiều hơn một chút, một chút thôi cũng được. Khi người đó sánh bước với ai khác, bạn sẽ cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. Khi người đó cười với bạn, bạn sẽ thấy nơi mình đang đứng là thiên đường.
Yêu người đó khiến bạn nhức nhối phát đau nhưng nếu phải từ bỏ, bạn sẽ thấy không khí xung quanh như cạn sạch. Bạn sẽ muốn người đó thấy được bạn có thể vì người đó mà làm thật nhiều điều nhưng tuyệt đối không thể để người đó nhận ra tình yêu của bạn. Kiểu tình yêu sâu đậm đến thế nhưng lại mâu thuẫn đến thế, bạn có thể hiểu được không?
Nhưng không dừng lại ở đó, Thất Bảo Tô còn khai thác rất tốt yếu tố tình yêu thầy trò mà những bộ truyện cùng thể loại đa phần chưa làm được. Có lẽ do lấy bối cảnh trường trung học thay vì trường đại học mà tình yêu của hai nhân vật chính được phác hoạ một cách cực kỳ thuần khiết và sạch sẽ, đồng thời cũng nhạy cảm và tế nhị hơn nhiều.
Cô bé Chu Hạm Đạm chưa từng có đủ dũng cảm để thổ lộ lòng mình với thầy giáo Lâm Uyên. Tất cả những gì cô bé làm là nỗ lực hết sức để theo kịp bước chân anh, trân trọng từng kiến thức mà anh đem lại và lưu giữ từng kỷ niệm đẹp của cô và anh. Về phía Lâm Uyên, anh không hề có chút suy nghĩ đi quá giới hạn với cô học trò nhỏ của mình, thậm chí khi mới nhận ra tình cảm dành cho cô, anh từng tự ép mình phải gạt bỏ.
Cả hai người đều đủ thông minh để hiểu rằng có lẽ chuyện giữa hai người sẽ chẳng đi đến đâu cả, nhưng đúng như Chu Hạm Đạm đã nói: “Người mà cả đời ngay cả một lần tiếc nuối cũng không có, vậy thì cũng rất tiếc nuối.”* Nếu như kết cục của hai người họ chỉ có thể là một nỗi tiếc nuối, vậy hãy để họ trở thành nỗi tiếc nuối của nhau cả đời đi.
Khi đọc đến chương thứ 33 của bộ truyện, tôi gần như chỉ đọc lướt qua mà không dám đọc kỹ, bởi từng câu từng chữ đều khiến tôi xót xa vô cùng. May sao tác giả Thất Bảo Tô vẫn còn thương yêu hai nhân vật chính và cả người đọc. Chúng ta vẫn thường nói những câu như “Thời gian sẽ làm lành mọi vết thương” hay “Thời gian sẽ xoá nhoà nỗi đau” để an ủi người khác hoặc để vực dậy chính bản thân mình. Nhưng chúng ta lại quên mất rằng thời gian đôi khi có thể làm nên những điều tốt đẹp.
Bốn năm, đối với Lâm Uyên và Chu Hạm Đạm, là bốn năm của chia ly, bốn năm của nhớ thương, bốn năm của đau khổ và tiếc nuối. Nhưng đồng thời, chính khoảng thời gian bốn năm đó đã nuôi dưỡng Chu Hạm Đạm trưởng thành, rèn luyện cô thành một giáo viên, giúp cô sánh ngang bên Lâm Uyên mà cô luôn ngưỡng mộ.
Chính bốn năm đó đã thử thách Lâm Uyên, để rồi lại đưa về bên anh một Chu Hạm Đạm chín chắn, dịu dàng mà không phải một cô bé khiến anh luôn phải lo lắng. Bốn năm chia xa, sau khi đi một đường vòng thật dài, để đến ngày gặp lại, sự sững sờ của anh cùng giọt nước mắt của cô giúp cả hai hiểu rõ rằng “Cả đời này chỉ có thể là người đó mà thôi!”
“Tất cả đều không sao rồi, tình này cảnh này, đã là vô cùng may mắn.
May mà em vẫn là em, tôi vẫn là tôi.
May mà chỉ mới bốn năm, không phải bốn mươi năm.
May mà em vẫn một mình, tôi cũng vẫn một mình.
May mà nhớ mãi không quên, tất phải có tiếng vọng, may mà vận mệnh lại đem em đẩy tới bên cạnh tôi.”*
__________
(*): Trích từ truyện
Review by #Linh_Hy Tần – fb/ReviewNgonTinh0105
Source: dtv-ebook.com