Tôi là một tên dân Việt rất tốt, chưa có tiền án.
Bà xã rất ngán tôi, vì tôi có tánh yêu đời và bất cứ thứ gì đẹp đều yêu : yêu sách vở, yêu cổ-ngoạn, yêu ngắm dòm.
Bốn vách đều có va đầu vào nhưng chưa bể, nay thêm ghiền trà : bác sĩ cấm thì uống lén.
Ưa giễu cợt, ưa ngâm thơ tuy ngâm sai giọng, ưa ca hát tuy trật nhịp, bởi đờn không tươi ngón nên thôi, biết và hiểu hát bội.
Có một món ưa nhứt đời là đồ xưa, nhưng không có tiền mua.
Thích hơn hết là nói tiếu lâm, từ chuyện tầm phào vô hại đến chuyện hài hước mua cười, nói trước bữa ăn nói sau bữa ăn, nói trước khi ngủ, trong khi mơ, sau khi thức dậy, có khi đào lỗ nói rồi lấp lại.
Có lúc cũng biết nổi cộc, rất ba trợn, chưa biết bợ ai, không làm bậy, còn lương tâm.
Tức khí dằn ép quá, không xì ra thì chết.
Mà chưa muốn chết.
Còn yêu đời và muốn thấy thăng bình, trước khi ra đi.
Viết tiếu lâm để có tiền mua cà và miếng cơm.
Xin kiểm duyệt niệm tình đừng cắt cụt.
V.H.S
Mời các bạn đón đọc Chuyện Cười Cổ Nhân của tác giả Vương Hồng Sển.
Nguồn: dtv-ebook.com