Chạy Bộ Cùng Người Kenya

white noise for sleeping link
shopee-sale

Tôi nghe thấy tiếng chuông báo thức của ai đó kêu trước. Tôi đang đợi nó, trong giấc ngủ chập chờn. Giấc ngủ không sâu, bồn chồn trong tấm chăn mỏng in hàng tên khách sạn chạy ngang bằng mực xanh lá cây: BOMEN. Ánh điện ngoài hành lang hắt vào làm căn phòng trông lờ mờ: tường vách để trống; giờ thì có màu hồng đậm, nhưng vào ban ngày, nó là một màu hồng đào tươi đến bức bối. Một chiếc bóng đèn loại tiết kiệm điện treo bằng chính dây nguồn ngay phía trên đầu tôi.

Chuông điện thoại reo. Godfrey, ở giường bên cách tôi vài bước chân, lập tức nhấc máy, như thể anh đã đặt tay lên chờ nó kêu. Anh nói bằng giọng Kalenjin bình thản, tỉnh táo rồi gác máy.

“Chris đấy.” Anh nói trong bóng tối. Anh biết tôi đã tỉnh. “Anh biết kiểu của Chris mà. Anh ta muốn xuống ăn sáng.”

Chuông báo thức của tôi kêu, rung khe khẽ trên chiếc bàn cạnh giường. Tôi với tay tắt chuông: bốn giờ sáng. Đã đến giờ thức dậy.

Khách sạn huyên náo tiếng nồi chảo loảng xoảng và tiếng người trò chuyện râm ran. Một số vị khách hẳn là đang trở mình trên giường, vừa ngó đồng hồ vừa hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi đi dọc hành lang. Ở đầu bên kia có một cây cọ tán lá lòa xòa. Tới đầu cầu thang, tôi gặp Beatrice đang đứng trong bóng tối, vẻ lưỡng lự không biết nên đi xuống hay không. Cô mỉm cười, hàm răng trắng tương phản với nước da đen.

“Đi thôi.” Tôi nói.

Cô không đáp, nhưng theo tôi đi xuống.

Trong phòng ăn, phục vụ bàn đã sẵn sàng. Họ đã bị lôi khỏi giường giữa buổi đêm và bị ấn vào những bộ đồ phục vụ. Trông họ có vẻ không hài lòng.

“Trà hay cà phê?” Trưởng bộ phận phục vụ hỏi, tay bưng khay đựng ấm chén tiến tới phía chúng tôi. Ai nấy đều lắc đầu. Tôi ngồi vào bàn. Beatrice ngồi phía đối diện. Bên ngoài, con phố vẫn tĩnh lặng. Tôi nhìn cô.

“Cô sẵn sàng rồi chứ?” Tôi hỏi.

Beatrice mỉm cười. “Tôi sẽ làm được.” Cô gật đầu quả quyết. Japhet and Shadrack bước vào phòng. Hai chàng trai trẻ chỉ trạc ngoài 20. Cả hai đều chưa từng đi xa khỏi quê nhà đến thế. Japhet lúc nào cũng cười toe toét, khoe cả hàm răng, đầy hứng khởi; còn Shadrack, cặp mắt của cậu luôn dõi thẳng về phía trước, cứng đờ như thể vừa nhìn thấy điều gì thật sửng sốt và kỳ quặc. Người phục vụ đã trở lại bàn với cái khay.

“Trà? Hay cà phê?”

“Chai.” Shadrack nói nhỏ tới mức phải nhắc lại hai lần thì người phục vụ mới hiểu ra. Japhet thì chỉ gật đầu. Người phục vụ rót trà, trông có vẻ hài lòng.

“Hai cậu đều sẵn sàng chứ?” Tôi hỏi. Shadrack nhìn tôi bối rối, như thể tôi vừa hỏi cậu đã yêu bao giờ chưa vậy.

“Chúng tôi đã sẵn sàng, phải.” Japhet cười toe toét và nói. Người phục vụ, lúc này đã vào guồng, dọn cho chúng tôi một đĩa hoa quả. Shadrack rón rén xiên miếng dưa hấu bằng một chiếc dĩa và đưa nó cho Beatrice. Sau đó, người bồi bàn mang bánh mì và trứng rán cho mỗi người.

“Dù thế nào,” tối hôm trước Godfrey bảo chúng tôi, “thì cũng đừng có ăn trứng vào bữa sáng.” Tôi nhìn mấy người kia.

“Các bạn thích ăn trứng trước cuộc đua à?” Tôi hỏi. Nhưng bọn họ đang ăn rồi. Tôi quyết định không làm phiền họ, nhưng không đụng đến phần trứng của mình. Hai lát bánh mì với bơ là đủ. Tôi ăn nhanh gọn rồi trở lại phòng.

Tôi định ngủ thêm sau bữa sáng, nhưng vì đã tỉnh hẳn, tôi thu dọn túi đồ và ngồi trên giường. Bàn chân tôi có vẻ ổn. Tôi xoa nắn để đảm bảo không có vấn đề gì, ấn cả ngón cái vào gan bàn chân, chỗ bị chấn thương lúc trước. Tôi lôi ra một lọ Menthol Plus, loại dầu mua trong hiệu thuốc lúc còn ở Iten. Tôi xoa dầu lên bàn chân, rồi đi tất và ngồi lại trên giường. Thở chậm và sâu nào. Một tiếng nữa là tới giờ khởi hành.

Bình minh hắt tia sáng yếu ớt qua bãi đỗ xe khi tất cả chúng tôi đứng quanh chiếc xe buýt mini để chờ Godfrey. Tôi đi khỏi lúc anh đang chải đầu trong phòng ngủ. Anh để kiểu đầu cua húi sát, nhưng sáng nào cũng phải dành ra cả năm phút để chải tóc. Ai nấy đứng lặng yên, nhẫn nại. Cuối cùng, Godfrey cũng xuất hiện.

“Xin lỗi các bạn.” Anh vừa nói vừa kéo cánh cửa trượt chiếc xe buýt mini. Các thành viên ít tuổi của đội, Japhet, Shadrack và Beatrice trèo xuống phía đuôi xe. Chris, Paul và Philip, các vận động viên chạy bộ dày dạn, ngồi hàng giữa. Làmzungu duy nhất, gã da trắng, tôi được phân cho ghế trước bên cạnh Godfrey, huấn luyện viên và cũng là tài xế của chúng tôi.

Chúng tôi ra khỏi đường dẫn xóc nảy, men theo con đường đất rồi đi vào phố chính. Tất cả đã thức dậy và đi lại nhộn nhịp, người lùa dê, vai quàng những chiếc túi lớn. Những chiếc matatus, xe buýt nhỏ, chật ních, đỗ lại, và lại có thêm người chen lên. Ngày mới đã bắt đầu.

Trong chiếc xe buýt nhỏ của chúng tôi, không ai nói một lời. Godfrey vặn vẹo chiếc radio, nhưng thừa biết nó đã hỏng. Anh lái xe theo con đường thẳng tắp phía trước, men theo rìa xavan hiu quạnh trải rộng ở một bên. Bên này đường là những căn nhà tạm, những ruộng ngô nhỏ, các quán hàng sơn màu sắc tươi sáng quảng cáo cho các công ty điện thoại.

Chừng 20 phút sau, chúng tôi đến cổng chính của Lewa, khu

bảo tồn động vật tự nhiên rộng khoảng 222 km2, cách thủ đô Nairobi 270 km về phía bắc. Một hàng dài xe hai cầu nối đuôi nhau chờ qua. Bên lề đường là dòng người đi bộ. Chúng tôi nhập vào luồng xe. Giờ đây, trảng cỏ trải rộng cả về hai phía, xa ngút tầm mắt. Đây là quang cảnh điển hình của châu Phi. Khô cằn, trảng cỏ nối trảng cỏ trơ trọi những thân keo gai góc.

Băng ghế sau đột nhiên rộn lên, mọi người chỉ trỏ ra ngoài cửa sổ.

“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Trông kìa.” Godfrey nói và chỉ tay sang bên đường. Một con voi đang đứng, yên lặng như tượng, cách chúng tôi chỉ vài bước chân.

“Phải voi thật không nhỉ?” Philip ngờ vực, nghển cổ qua vai tôi để nhìn.

Chúng tôi dò dẫm qua đám mây bụi làn xe trước bỏ lại. Con voi làm không khí trong xe hứng khởi hẳn lên. Godfrey được dịp dặn dò khích lệ.

“Được rồi, các bạn. Ta tới nơi rồi. Tôi biết trong xe này có một người sẽ giành chiến thắng. Các bạn đã qua phần khổ luyện, và giờ là lúc để chạy. Hãy nhớ, đây là cự ly marathon. Đừng chạy quá nhanh ngay từ đầu. Nhưng phải luôn ở gần nhóm dẫn đầu. Các bạn biết mình có thể làm được.”

Godfrey cho xe dừng hẳn. Mới hơn sáu giờ sáng, nhưng hàng trăm người đã xếp hàng phía sau sợi dây thừng, đang bị các nhân viên bảo vệ đẩy lùi. Trên đường, dòng người chạy bộ vận quần ngắn và áo ba lỗ, với số đua đính trước ngực, vẫn kéo nhau đổ về điểm xuất phát. Tôi còn chưa kịp định thần thì cả đội đã xuống xe và biến mất.

“Họ ra thẳng vạch xuất phát rồi.” Godfrey nói. “Anh cứ đi đi, tôi sẽ gặp anh ở đó.” Trời đã ấm lên, thế là tôi cởi bỏ bộ đồ thể thao, ném vào trong xe. Tôi mặc chiếc áo ba lỗ màu vàng. Số đua của tôi, 22, đính phía trước. Sau lưng áo là dòng chữ: ITEN TOWN HARRIERS (Chó săn thị trấn Iten).

Vạch xuất phát nhộn nhịp với hơn 1.000 người chạy bộ. Giữa đám đông nhộn nhạo đó, tôi kịp nhận ra nhóm áo ba lỗ vàng, chính là đám còn lại trong đội. Họ đang đứng cùng vợ tôi là Marietta và Ossian, thằng bé hai tuổi, con trai tôi. Hai con gái tôi đang đứng xem ở đâu đó bên lề đường. Marietta đợi tôi để chụp tấm hình chung cả nhóm.

Chúng tôi đứng tụm lại. Godfrey không muốn chụp cùng, nhưng chúng tôi đã lôi anh vào. Cả nhóm hẳn đã chẳng thể làm được điều này nếu không có anh. Anh đứng phía sau, mặt khuất dưới bóng chiếc mũ đang đội.

“Được rồi, cảm ơn mọi người.” Marietta nói, tha cho chúng tôi khỏi tư thế tạo dáng. “Chúc may mắn.” Vậy là chúng tôi vào hàng. Cả đội bắt tay nhau, nhưng chẳng nói lời nào. Đến rồi đây. Hàng tháng trời luyện tập cho vạch xuất phát này đây. Bình nguyên hoang dã của châu Phi đang trải dài trước mắt. Chờ đợi. Yên lặng. Trực thăng quần thảo trên đầu. Người đàn ông cầm micro không nói ra, nhưng chúng tôi đang đợi vài con sư tử rời đường chạy. Những chiếc trực thăng đang nhào xuống thấp trên đầu chúng, cố xua chúng đi khỏi. Thời gian đứng đó cảm tưởng trôi thật lâu. Tôi duỗi hai cánh tay. Hai mươi sáu dặm; bốn mươi hai kilômét. Nhưng đó chỉ là những con số. Từng bước một. Từng hơi thở một. Hơi nóng buổi sáng bốc lên từ đám cỏ sắc nhọn. Bọn trẻ nhà tôi, miệng cười toe toét, đang vẫy vẫy tôi từ phía bên đường. Và chúng tôi cùng đếm. Năm. Tôi cảm thấy hơi thở đang lấp đầy sức sống trong cơ thể. Bốn. Mọi người chạm tay vào đồng hồ, hạ người xuống. Ba. Hai. Tới rồi đây. Một. Chạy.

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây

Source: Dương Kobo