Dung Saigon
Bầy con gái
Chương 1
Đ iều hãnh diện nhất của Vân Phi không hẳn bởi Vân Phi có người yêu trước các chị mà vì Vân Phi đã có một cuộc sống yên ả bình thường nhất. Đó mới chính là điều Vân Phi bằng lòng và thoải mái với cuộc sống ồn ào của gia đình. không phá phách điên cuồng như Thủy, không cao vọng như Quỳnh, không ồn ào thái quá như Thảo.
Với Vân Phi, lúc nào, phút nào, thời gian nào Vân Phi vẫn sống bình dị như nhau. Mức sống thật chừng mực, thật đều đặn. dDều đặn như buổi sáng đến trường học. buổi chiều ở nhà quanh quẩn trông phòng may vá hay đọc sách. như những chiều cuối tuần dạo phố với người yêu, thế thôi. Vân Phi chưa thấy mơ ước một điều gì khác ngoài những điều Vân Phi đã có.
Với Mẹ, Vân Phi còn là một cô gái ngoan được Mẹ yêu chiều nhất giữa bầy con gái ồn ào phá phách của Mẹ năm nay, Vân Phi mười tám tuổi, người yêu của Vân Phi hai mươi bốn tuổi. Hoàng bằng tuổi Thảo – chị đầu đàn của bầy con gái. Trên Thảo, anh Sơn, hiện đang đóng quên ở tỉnh lẻ xa xôi. Thỉnh thoảng Sơn về phép cũng phải kinh ngạc thảng thốt nhìn lũ em gái lớn nhanh như thổi. Mới ngày nào Vân Phi còn nhỏ nhít, lê la chơi bầy hàng với trẻ con hàng xóm mà bỗng chốc lớn hẳn ra. Em đã biết sửa soạn điểm trang, đã có người yêu cho những ngày nghỉ cuối tuần hạnh phúc rồi. Mau thật, lẹ thật. như một chớp mắt dài, bầy con gái lớn vươ*.t nhau từng chặng ngắn. hẳn bố mẹ vừa vui mừng, vừa lo âu nhìn đàn con một ngày một lớn. trông bữa ăn Bố Mẹ thường nhìn sâu trông mắt các con tìm tương lai từng đứa ẩn hiện đâu đó. thảo ồn ào sẽ vất vả lao đao. Quỳnh có đôi mắt thật buồn; có khuôn mặt lúc nào cũng như chìm vào suy tư – chắc về sau tình duyên không êm xuôi, sung sướng được. thuỷ phá phách sống không biết đến ngày mai, biết đâu số lại sướng. lúc nào trông Thuỷ cũng hồn nhiên vui nhộn, hầu như Thủy không biết buồn bao giờ. vân Phi thì dịu dàng trầm lặng. chắc cuộc sống êm ả nhất nhà.
Đó là những điều tiên đóan của Bố Mẹ dành cho bầy con gái. Còn anh Sơn, mỗi lần về lại kéo Vân Phi ra một góc nhà, hỏi dò:
– Ở nhà có tin gì lạ chưa?
Vân Phi tròn mắt nhìn anh:
– Chưa ạ
Sơn nhăn mặt:
– Sao lại chưa nhỉ ?
– Anh muốn hỏi đến chuyện gì?
– Thế không có đưá nào đến “rước” đứa nào trông nhà này đi hết hả ?
Vân Phi dậm chân kêu lên:
– Anh Sơn nói gì đâu không thôi.
Sơn nheo mắt:
– Gì đâu là sao. Nhìn mấy cô càng ngày càng lớn tôi phát chóng mặt, phát lo lắng dùm. tại sao không ai nghĩ đến điều đó nhỉ ?
– Ghê! Anh Sơn làm như tụi em… ế cả lũ rồi không bằng.
Sơn đổi giọng dỗ dành:
– Đứa nào chịu khó lấy chồng sớm anh thưởng.
Vân Phi hỏi:
– Thưởng gì ?
– Tùy thích.
Và buổi tối Vân Phi họp các chị lại rỉ tai câu hỏi của anh Sơn. cả bốn đứa con gái cùng la lên thật lớn để chọc… tức:
– – Chúng em nhất quyết ở nhà “ăn bám” Bố Mẹ hoài hoài cho anh Sơn hết… lấy vợ
Cũng tại vì Bố Mẹ thường dục Sơn lấy vợ sớm sớm cho bà cụ có cháu bồng. mỗi lần nghe nhắc lấy vợ sơn lại nghĩ đến đám em gái ồn ào đông đúc ở nhà, Sơn thấy sợ nên anh thường nói với Bố Mẹ, nửa đùa, nửa thật:
– Chừng nào tụi con gái nhà mình lấy chồng bớt đi một hai đứa, lúc đó con mới lấy vợ
Vì thế mà bọn con gái thường hay chọc Sơn, phá sơn không ngớt, nhởn nhơ trước mặt anh để chọc tức đủ điều. Sơn cằn nhằn đám em luôn miệng, nhưng không phải vì thế mà Sơn ghét các em. chính đám con gái cũng cảm thấy như thế.
Ở đơn vị sơn có nhiều bạn nhất. sơn nghĩ có lẽ tại Sơn có nhiều em gái nên mới “đắt” bạn như thế. nếu Sơn không có cô em gái nào hẳn bạn bè xa anh hết. cũng bởi Sơn ít nói, ít thích ồn ào đùa phá. tính Sơn khác hẳn với các cô em. sự ồn ào của bầy em gái đôi lúc khiến Sơn điên đầu, nhức óc, khiến Sơn “sợ” con gái một phần cũng chỉ vì nhìn các cô em.
Thảo nhắc đến anh Sơn thùông nhăn mặt:
– Tao mà có người yêu cỡ ông Sơn thà… ở vậy cho sướng thân.
Thủy trêu chị:
– Thế người yêu cỡ ông…. cận chắc chịu liền ?
Thảo mắng Thủy:
– Đừng có vô duyên, mi mà nhắc đến thằng cha cận đó lần nữa ta bẻ cổ mi nghe chưa?
Thủy bụm miệng cười khúc khích, bắt chươc giọng Hùng Cường, con nhỏ nhún nhẩy “Một trăm phần trăm em ơi chiều nay lại cắm trại rồi, xin em một buổi đi dạo Bô Na đi em…”.
Quỳnh ngồi đọc truyện trên bàn, cau mặt ngó Thủy:
– im mồm dùm tao chút, Thủy.
Thảo cười bảo Quỳnh:
– Nhìn con Thủy y như khỉ mắc kinh phong.
Thủy le lưỡi trêu Quỳnh:
– “Bà già cô đơn” lên là phải im ngaỵ
Quỳnh nhún vai ngồi yên lặng giữa tiếng cười nói của mọi người, tiếp tục xem sách một cách thản nhiên. vân Phi nhìn Quỳnh – chiều cuối tuần thật đẹp thế này mà Qùynh vẫn bình thản ngồi ôm quyển sách được thì kể cũng lạ chị thảo và Thủy đang ríu rít rủ nhau đi phố may sắm vì hôm nay đầu tháng, Thảo mới lãnh lương, có lẽ. vân Phi cũng có hẹn với Hoàng. chỉ riêng Qùynh không bận rộn gì cả. chờ Thảo và Thủy đi khỏi, Vân Phi đến bên Qùynh nhỏ nhẹ:
– Chị không đi chơi hả, chị quỳnh?
Qùynh lắc đầu, vẫn không rời quyển sách. vân Phi nói:
– Chiều nay chị qùynh đi chơi với tụi em, nghẻ
Quỳnh chớp mắt nhìn Vân Phi cười hỏi đùa:
– Đi đâu?
– Xi nê, nghe nhạc gì đó tùy chị thích.
– Có tôi chên vô không làm mất tự do của cô cậu chứ ?
Vân Phi cười nhẹ, đôi má ửng hồng:
– Có gì đâu, tụi em gặp nhau hằng ngày. Chị đi chơi chung càng vuiii chứ sao. Hoàng cũng muốn mời chị đi chơi chung hoài mà chưa có dịp đó thôi.
Qùynh thở nhẹ đứng dậy, Vân Phi reo:
– Chị quỳnh đi nghe, bốn giờ Hoàng tới đón.
Quỳnh ngồi sà xuống giường lắc đầu:
– Thôi, xin “cô cậu” hôm khác, hôm nay tôi có hẹn rồi.
Vân Phi tròn mắt:
– Hẹn với bồ?
Qùynh gật đầu tủm tỉm. vân Phi ngồi xuống bên chị hỏi dồn:
– Ai thế Quỳnh, cho em biết tên đỉ
Quỳnh trợn mắt làm điệu:
– Quên lắm, Phi biết rồi mà.
– Ai đâu?
– Khanh đó.
Vân Phi xịu mặt:
– Chị thì lúc nào cũng Khanh, Khanh. cứ làm như chị khanh là “bồ ruột” không bằng ấy thôi. Coi chừng có ngày chồng con Khanh đến nhà mình “ăn vạ” à.
Quỳnh cười:
– Còn lâu, đến đây ăn vạ ta xui con Khanh ly dị ngay tức khắc.
Vân Phi kêu lên:
– Trời ơi! Quỳnh “loạn” quá đi mất. có ai lại bỏ chồng theo chị bao giờ không?
Qùynh xua tay:
– Thôi, dậy sửa soạn đi đâu thì đi đi, để cho tao yên tĩnh vài phút. sống ở nhà này đôi khi muốn điên. tao sắp điên rồi Vân Phi ạ!
Vân Phi nhè nhẹ đứng dậy không nói thêm với Quỳnh một lời nào nữa. Năn nỉ cũng vô ích. trông bốn chị em, phải nói Vân Phi thương Qùynh nhất. nét lạnh lùng của Quỳn cho Vân Phi cảm tưởng Quỳnh đang cô đơn ghê lắm. quỳnh đang bị những dằn vặt quá đáng vậy. Không ai đủ tài tìm hiểu Quỳnh. con người quỳnh là ca/ một “bí mật” bao trùm. và, Vân Phi muốn tìm hiểu cho bằng được, muốn tìm cách an ủi, chia xẻ với Quỳnh hết mọi thứ. vân Phi nghĩ thế và do ước thế. chị em người tay thường hay tâm sự với nhau đủ điều. Vậy mà với Vân Phi và Quỳnh, chưa đứa nào tâm sự với đứa nào cả. khi thấy Vân Phi đi chơi với bồ về, Thủy thường đùa:
– A! con người hạnh phúc. hôm nay đi chơi có thêm mục gì hấp dẫn không kể cho em nghe với.
Thảo lên giọng kẻ cả, trầm giọng:
– nó thì chỉ có mỗi mục xinê, ăn kem, dạo phố xông là về. hết chuyện!
Vân Phi chỉ cười hiền hòa không phản đối hay giận bất cứ một lời trêu chọc nào của Thảo hoặc của Thủy cả. khi vui, Vân Phi cũng ríu rít nói cho Thủy nghe một vài điều ngộ nghĩnh hoặc trêu lại chị thảo với anh chàng kính cận một vài câu dí dỏm dể phá nhau cho ồn ào nhà cửa. Cho Quỳnh nhăn mặt trông môt. góc bàn phản đối một cách âm thầm chán nản. quỳnh cứ tự tạo cho Quỳnh một thế giới riêng biệt Xa cách hẳn mọi người. Thủy không ưa Qùynh bằng Thảo, có lẽ tại Quỳnh ít đùa phá thân mật với nó như Thảo.
Vân Phi đến đứng trước mặt Quỳnh với robe tươi trẻ, với đôi má phớt hồng cùng nụ cười duyên dáng dễ thương. vân Phi nói với chị:
– Ngày nghỉ chị cũng nên đi phố cho vui, chị quỳnh. ở nhà ôm hoài quyển truyện chán chết được.
Quỳnh ngả lưng lên gối dà, duỗi thẳng đôi chần trần, cười nhẹ:
– Tao sắp đi làm rồi Vân Phi ơi.
Vân Phi dợm bước đi, vội dừng lại ngạc nhiên:
– Chị đi làm ở đâu?
– Đâu cũNg được, chỗ nào có việc thì làm.
– coi chừng Ba Mẹ mắng chết.
Qùynh nhún vai:
– Tao lớn rồi chứ còn nhỏ nhít gì nữa mà mắng với lạ vả lại, biết tao đi làm Ba Mẹ còn mừng nữa chứ la gì.
Vân Phi cúi đầu, nói nhỏ;
– Chị nói thế chứ Ba Mẹ đâu có muốn cho chị đi làm sớm. dù gì cũng phải học cho tốt năm naỵ
Quỳnh chớp mắt:
– Dù muốn, dù không tao vẫn nhất định đi làm, học hết vô rồi.
Và đổi giọng pha trò, Qùynh nói:
– Yên trí, lãnh lương tháng đầu tao may quần áo hết cho mi mặc “ké” để đi bát phố với ngườì yêu. Chịu chứ ?
Vân Phi cũng cười, đùa lại chị:
– Thôi, em chả dám, để quỳnh mặc đi với bố là hơn.
– Ta chỉ có bồ Khanh thôi à.
Vân Phi đi những bước chân reo vui xuống cầu thang, thấy thương câu nói của chị qùynh. khanh quả diễm phước hơn những người con trai mà dưới đôi mắt bình dị của Vân Phi thì có dư điều kiện để làm người yêu hay chồng chị quỳnh được. vân Phi không hiểu sao hai người có thể thương nhau như ruột thịt, “mê” nhau như tình nhân như thế. mẹ thường mắng Quỳnh:
– Con bé này chỉ thấy nó cặp kè, rủ rê con Khanh đi chơi thôi, thế nào cũng có ngày thằng chồng nó đến “mắng vốn” bố Mẹ đấy, con ạ
Quỳnh cười với mẹ:
– Khanh nó hay cãi nhau với chồng, nó bảo chỉ ở gần con là n o thấy bình yên nhất.
Mẹ cau mặt:
– Chỉ nói nhảm.
Thảo thắc mắc hỏi Quỳnh:
– Ủa, tao thấy tụi nó yêu nhau lắm mà, Quỳnh?
Thủy chên vào:
– Yêu nhau gì mà cãi nhau suốt ngày. Lần nào bà Khanh đến nhà đôi mắt cũng đỏ hoẹ yêu nhau kiểu đó thôi em xin… chào thuạ
Qùynh cau có bênh bạn:
– Đồ ngu, cãi nhau mà vẫn yêu nhau có sao? Càng yêu lắm càng cắn nhau đau, biết chưa?
Thảo hất hàm, nheo mắt hỏi Vân Phi:
– Ê! Vân Phi, phải vậy không?
Vân Phi đỏ hồng đôi má, cuống quít trông ánh mắt ranh mãnh của mọi người đang nhìn m`inh. thủy được dịp trêu Vân Phi:
– Ừ! ChịPhi với anh Hoàng chắc “cắn” nhau suốt ngày mất.
Vân Phi ré lên:
– Nói nhảm vừa vừa chứ Thủy.
Thủy trợn mắt vênh váo:
– Trời ơi, người ta hỏi thật tình, chị không có thì thôi việc gì phải la làng lên thế.
Thảo hưởng ư”ng những lần Thủy trêu Phị chỉ đến khi Qùynh phải cau mặt mắng Thuỷ mới chịu im.
– Thủy, ăn nói như thế đó ?
Hoặc:
– Thủy, đùa vậy đủ rồi.
Thủy sợ quỳnh hơn sợ thảo mặc dù Thảo là chị đầu của đám con gái. Thủy có thể cười dỡn đến độ hỗn hào với Thảo được. nhưng với Quỳnh, chỉ khi nào vui lắm Thủy mới dám đùa quá trớn hoặc khi nào tức lắm Thủy mới dám cãi lại vài câu rồi thôi. Vân Phi thì chưa bao giờ, vả lại, Vân Phi lúc nào cũng ngoan hiền nhỏ nhẹ, lúc nào cũng thu mình trông tầm mắt mọi người thì đâu còn điều gì để nói đến nữa. Vân Phi cũng đùa đó, cũng phá đó, cũng lém lỉnh ồn ào đó, nhưng Vân Phi không làm ai bực mình, vẫn không gây khó chịu quá đáng cho các chị, vẫn dịu dàng ngoan ngoãn với ba mẹ, vẫn bình thản và bằng l`ông với cuộc sống mình đang có. quỳnh thì không thích cuộc sống của Vân Phi nhưng đôi lúc cũng phải nhận là Phi sung sướng và hạnh phúc. một thứ hạnh phúc thật bình thường, không ồn ào, không vất vả, không cao quá tầm tay với. Như buổi chiều cuối tuần đẹp thế này. Vân Phi cũng đang hòa mình vào niềm vui với mọi người, với một tên con trai, với những đan tay không rời, không dứt. như thế là hạnh phúc — như thế là tình yêu. Với Quỳnh, tình yêu phải là cái gì thật cao, thật khó kiếm. người đàn ông Quỳnh yêu phải kah c biệt mọi người, phải vượt lên tầm mắt Quỳnh. như thế là Quỳnh đòi hỏi quá đáng. quỳnh biết mà vẫn thấy không dứt được những ý nghĩ ấy. Ngươì đàn ông Quỳnh yêu ở đâu đó — xa vời quá sức ! Mông mênh quá sức!
Căn gác bây giờ yên lặng hoàn toàn, nhưng sự bừa bãi thì không bao giờ biến được. trên giường Thảo, hai, ba chiếc áo thay dở dang quăng bừa bãi — Tủ quần áo mở tung ra, đầy màu sắc nhức mắt — Chức tích của Thủy. Bàn học Vân Phi, son, phấn, nước hoa, gương, lược chất đầy ngút mắt. những hình ảnh này khiến Quỳnh nhớ đến một mẩu chuyện nhỏ với Vĩnh Thưởng. cũng vào một ngày đẹp trời— buổi chiều của đám con gái. Thưởng đến thăm Quỳnh đột ngột khi Quỳnh đang nằm đọc sách giữa chăn nệm bừa bãi của bọn con gái để lại: Thảo, Thủy, Vân Phị thưởng đến làm Quỳnh bối rối không ít. mời Thưởng ngồi vào cái ghế độc nhất trên bàn học, Quỳnh gom thật nhanh mớ quần áo vào một góc. vĩnh Thưởng nhìn Quỳnh cười tủm tỉm– Nụ cười như soi thấu ý nghĩ và hoàn cảnh của Quỳnh lúc ấy.
Qùynh nói gượng gạo:
– Hôm nay Thưởng không đi chơi đâu sao mà lại đến Quỳnh ?
– Đến Quỳnh là đi chơi rồi còn gì.
Quỳnh lắc đầu:
– Quỳnh khác.
– Sao lại khác ?
– Những ai đến với Quỳnh chiều chủ nhật đều là những người hết mục… đi chơi.
Thưởng cười nhẹ:
– Quỳnh nói thế chứ. dDược đến thăm Quỳnh là một điều vui cho Thưởng rồi. Đâu dám đòi hỏi.
Quỳnh cười rộn ràng trông ánh mắt non dại của tên con trai mớ i lớn. làm sao mà đòi hỏi được nhỉ ? chưa có một tên con trai nào dám đòi hỏi Quỳnh một điều gì hết. tại sao? Quỳnh không hiểu nổi điều đó. có lẽ sự lạnh lùng của Quỳnh làm cho mọi người không dám đến gần thì phải. Đó cũng là một điều hay, Quỳnh cần được bình yên hơn là bị quấy rối bởi những khuôn mặt con trai Quỳnh ghét.
Mãi đến khi Vĩnh Thưởng ra về, Quỳnh mới nhận thấy giọng nói của Thưởng có âm thanh là lạ, ngập ngừng. hình như có một chuyện gì đó làm Thưởng xúc động không nói được. lúc đưa Thưởng xuống cầu thang, Thưởng nói nhỏ, thật nhỏ:
– Quỳnh, có quyển sách Thưởng để trên bàn Quỳnh.
Quỳnh hỏi:
– Thưởng để quên sao?
– Không, Thươ*?ng… gởi Quỳnh.
Quỳnh trở lên bàn học, quyển sách có ghép một bức thư tình. quỳnh nghĩ, không biết mình đã nhận được bao nhiêu bức thư tỏ tình vụng dại của những tên con trai cùng trường, cùng lớp rồi nhỉ ?. mở bức thư của Vĩnh Thưởng, viết: “…. quỳnh không bao giờ ngờ nổi Quỳnh đã thật đẹp, thật quyến rũ trông buổi chiều tôi đến thăm Quỳnh đột ngột thế này đâu, Quỳnh nhỉ ? ngày mai tôi bỏ thành phố này mà vẫn không dám mở lời từ giã Quỳnh. bởi soa Quỳnh biết không? bởi… bởi tôi yêu Quỳnh. tôi yêu Quỳnh lặng lẽ từ bao nhiên năm naỵ tôi hiểu, Quỳnh không bao giờ nghĩ đến điều đó vì nhiều lần nhìn trông ánh mắt Quỳnh, tôi biết rõ hơn ai hết. người đàn ông trông Quỳnh hẳn phải vượt lên tất cả, đâu có thể tầm thường như tôi — như những tên con trai đã theo đuổi Quỳnh trông trường. tôi đã theo dõi những tên con trai đeo đuổi Quỳnh và tôi thật đã không tìm thấy một tên nào xứng đáng với Quỳnh hết. dDiều đó khiến tôi thoải mái lạ, Quỳnh ạ không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ đó nữa. Có lẽ tại Quỳnh trang nghiêm quá. lẫn lộn giữa những ồn ào của bạn bè trông trường, Quỳnh mang nét trầm lặng xa vời, Quỳnh cao sang vượt bực. tôi đã thầm ích kỷ mà mông cho Quỳnh cứ như thế mãi. Quỳnh cứ kiêu k`y cách biệt với mọi người để trông đôi mắt Quỳnh không có một hình bóng nào hết cả. tôi ích kỷ quá phải không Quỳnh. mông Quỳnh tha thứ cho sự ích kỷ của tôi. Cầu chúc cho Quỳnh những ngày vui tiếp nối…
Vĩnh Thưởng”
Quỳnh vô tình để bức thư cho Thủy đọc được. con nhỏ thở dài trêu Quỳnh:
– Lại một “cây si” đáng thương hại.
Quỳnh hỏi:
– Sao lại đáng thương hại?
– Vì cây si đã “si” nhầm một bức tượng đẹp vô hồn.
Quỳnh cườì nhẹ — bọn con gái nhà này cũng mù mịt về Quỳnh. không ai hiểu gì về Quỳnh cả. quỳnh bỗng nghe buồn bâng khuâng…