Hồng Kim
Ánh Mắt Đa Tình
Chương 1
Vũ Trần Như Thủy
– Đang đắm mắt nhìn đám mây trắng treo lơ lững giữa vòm trời xanh ngăn ngắt, để so sánh xem cuộc sống hiện tại của mình có đơn độc như đám mây trắng ấy .. Như Thủy giật mình, bởi tiếng gọi của thầy Hùng vang lên . Cô cầm cuốn tập, ngần ngừ, rên nhỏ:
– Chúa ơi ! Chết con
– Thanh Trà lo lắng:
– Mày không thuộc bài sao ?
– Hôm qua tao .. ngủ quên
– Nhỏ này hôm nay thật lạ . Cứ dàu dàu buồn bã từ khi vào lớp đến giờ . Khác hẳng tính quậy phá nhộn nhạo thường ngày của nó . Chắc chắn, điều gì đã xảy ra với nó rồi ?
– Thanh Trà nhìn theo bạn, nghĩ thầm:
– Trên bảng, Như Thủy lễ phép đặt cuốn tập trước mặt thầy, ngập ngừng:
– Thưa thầy ! Em xin lỗi
– Thầy Hùng ngạc nhiên:
Về chuyện gì ?
– Dạ, thưa thầy, em chưa học bài
– Thầy Hùng gờ cặp kiếng khỏi mắt, nhìn cô như ngạc nhiên . Cả lớp bốn mươi ba đứa đều chung cảm giác ngỡ ngàng như thầy . Chữ không ư ? Lần đầu tiên trong suốt ba năm học, Như Thủy cất lời nói chưa học bài . Khác gì sự kiện lạ ? Như Thủy vốn học giỏi, nhiều khi không cần học, nó vẫn trả lời được bài, bởi nó rất nghiêm túc khi thầy giảng bài
– Vậy mà ?…
– Như Thủy cúi đầu, biết lỗi:
– Tối qua, em bị đau đầu nên ngủ sớm . Em hứa không để có lần sau, thưa thầy
– Thầy Hùng thở dài:
– Thôi được, em về chỗ . Bài này vốn khó và năm nào thì tốt nghiệp, Bộ cũng cho một bài tập ở định lý bài học theo mỗi cách giải khác nhau . Năm học khÔng còn bao nhiêu ngày, bỏ quên một bài, rủi ngày thi trúng nhằm bài đó, chúng ta sẽ ân hận
– Suốt giờ học, Như Thủy chẳng hề tiếp thu được chữ nào . Những công thức, cách giải hình cứ như múa trước mặt cô
– Thanh Trà lo lắng:
– Mày đau nhiều không ? Để tao xin phép đưa mày về
– Như Thủy lắc đầu:
– Tao bớt rồi . Chỉ còn hai tiết nữa
– Thanh Trà cắn môi:
– Hình như, mày có chuyện buồn, chứ không phải đau như mày nói với thầy ? “đúng là không chuyện gì lọt qua khỏi cặp mắt “viễn thông” đen nháy của Thanh Trà!”
– Như thủy nghĩ thầm, giả vờ chót chét:
– Không những đau đầu, tao còn đang đau răng và bao tử nữa
Tưởng thật, Thanh Trà kêu hoảng:
– Ôi Trời ! Bệnh tật gì mà tùm lum thế . Mà đã đi khám bác sĩ chưa ?
– Như thủy tỉnh bơ:
– Rồi
– Họ nói sao ? Sưng mọng răng hay loét bao tử ? Khổ nữa, thi cử sắp đến, lỡ phải nằm viện thì sao ?
– Như Thủy tủm tỉm:
– Bác sĩ biểu: Tại sáng tao mới uống môt. hộp sửa tươi, chưa đủ năng lượng cung cấp cho cơ thể trong 5 giờ học . Muốn hết đau, phải ăn thêm một tô phở gà, một chầu lem Bạch Đằng
– Thanh Trà chưng hửng:
– Con khỉ, làm tao hết cả hồn . Ăn gì như heo vậy, coi chừng hết mộng thi người mẫu, lại nhè
– Như Thủy cong môi:
– Tao nhớ, chưa hề nói sẽ thi người mẫu bao giờ . Mày tài lanh ghê nơi
– Thanh Trà cười cười:
– Dáng đẹp nứt mắt người ta của mày không thi người mẫu uổng lắm . Mai Huệ lớp A3 chưa đủ gang tấc, còn dám nộp đơn dự thi đấy
– Như Thủy bĩu môi:
– Tao không ham đâu . Cái chuyện mặc hết đồ nọ đồ kia, lấp lửng nữa kín nử hở, õng a, õng ẹo trước mắt thiên hạ tao chịu, không làm được
– Thanh Trà bât. cười:
– Khiếp, con gái khắp bàn dân thiên hạ, ai cũng mơ được chói sáng . Chỉ một mình mày, nói toàn những từ kinh dị . Mà thôi, mày vui trở lại, tao mừng rồi
– Như Thủy hất mặt:
– Xời ơi ! Chớ bộ sáng giờ, tao ủ rũ như mèo mắc mưa hả ?
– Còn phải hỏi . Nguyên việc mày không học bài, đã khiến cả lớp hoang mang
– Đừng đưa tao lên mây qúa, tao te không có người đỡ tội lắm
– Thanh Trà nheo mắt:
– Tao té mới sợ đau . Chớ mày, tên Huy o bế trọn vẹn . Hôm nay mày làm hắn học bài không vô đấy
Như Thủy ré lên:
– Con khỉ, ăn nói bậy bạ không à . Mẹ Huy khó tính kinh khủng . Là bạn của hắn, tới nhà còn hòng bà ấy cho ly trà đá . Léng phéng đầu mày cuối mắt, sẽ bị bà ấy lấy chổi lông gà xua thẳng tay đấy . Tao cóc thích bị người ta băm xẻ bằng mắt đâu
– Vừa dứt câu, cô dạy Anh Văn bước vào lớp . Cả hai im re . Cô NGuyệt luôn nổi tiếng nghiêm khắc trong giờ học . Như Thủy được cô cưng nhất lớp . Nhưng không vì thế Thủy dám lơ mơ các giờ của cô
– Cuối cùng, hai tiết học cũng hết . Học sinh đổ xuống cầu thang ồn ào, huyên náo
– Như Thủy ôm cặp, bâng quơ nhìn xuống sân trường . Mặt cô lại buồn xo
– Thanh Trà kéo tay Thủy:
– Về Thủy, hôm nay tao bao mày ăn bún thịt nướng
– Như Thủy châm rãi:
Tự nhiên tao không đói nữa
– Thanh Trà gắt khẽ:
– Mày lạ ghê Thủy . Đừng để tao thắc thỏm tính nết bất thường khác hẳn mọi ngày của mày
– Như Thủy giả lả:
– Khác đâu nào . Tại tao mệt trong người nên không muốn ăn thôi . Mọi ngày, mày cũng biết, tao kết nhất món bún thịt nướng mà
– Thanh Trà cương quyết:
– Chỉ môt. tô thôi . Ăn xong, tao hộ tống mày về tận nhà . Vậy nghen
– Biết không thể từ chối . Như Thủy đành lững thững ôm cặp đi sau Thanh Trà
– “Nhỏ này đúng là có vấn đề rồi . Mà chuyện gì nhỉ ? Ba mẹ nó luôn lo lắng đủ đầy cho nó . Bà nội ở tận ngoài Hà Nội cũng một tháng đôi lần, gởi vô cho nó hàng hục phong bánh đậu xanh, bánh cốm . Mùa nhãn, vải, nó được ăn toàn loại ngon nhất, hệt ở vườn . Cuộc sống của nó, có gì để phải buồn chán đâu ? Chả lẽ, qủi nhỏ có vấn đề khác ? Tim nó bị đau hay sao ? Đau tim thường dẫn đến đau đầu nữa
– Ôi trời ! Tên con trai nào nhỉ, làm đau tim vốn hồn nhiên nhạy cảm của Như Thủy ? Huy chắc không phải rồi . Bởi mẹ Huy khinh người như rác, ấy là tụi Thanh Trà, Như Thủy cũng thuộc dạng có ăn có để, bà Uyên còn khỉnh khảng . Nếu nghèo nnhư Hương An, chắc khó đến ngõ nhà Huy lần thứ hai .