Dung Saigon
Bâng Khuâng Tơ Trời
Chương 1
Cu tí chào đời giữa khi thời tiết triển mùa giá ở Đàlạt, thời tiết này lại quá đẹp, quá ấm cúng nhưng với Sàigòn, khi giao mùa, Sàigòn khó chịu như một bà cô giá khó tính. Tôi sổ mũi hắt hơi liên miên. Nửa đêm trở mình trằn trọc với cái bụng nặng nề cao vượt mặt. Cu tí quay đạp liên miên. Anh chàng đang làm nũng mẹ, chắc thế. Tôi xoa xoa lớp da bụng căng dỗ dàng cu Tí ngủ yên kẻo mẹ mệt. Mẹ đang cảm giữa thời tiết khó tính này. Chóng ngoan nhé: Nhưng, cu Tí lại quẫy đạp. Tôi bắt đầu đau bụng, không ngủ được. Nhìn sang Du—Du ngủ thật ngon. Tôi rón rén vén mùng ra uống nước. Cơn đau bụng lại đến. Tôi đi bách bộ trong phòng mà không gay tiếng động nhỏ. Tôi lại xoa bụng vỗ về “Cu Tí” Ngủ đi- Ngủ đi, đừng làm nũng mẹ thế, mẹ đang đau bụng.
Cu Tí ngủ yên khi cơn đau bụng của tôi hạ dần. Tôi chui vào mùng nằm vừa thiu thiu lại chợt đau bụng. Rồi từng cơn, từng cơn ngắn, mà cu Tí thì cứ đạp liên miên. Nước mắt tôi đã bắt đầu ứa ra. Tôi lại ngồi dậy thật khó nhọc bởi sự nặng nề của cái bụng. Du choàng mở mắt lúc nghe tôi xuýt xoa hơi lớn. Du hỏi.
– Sao thế em?
Tôi lắc đầu. Du kéo tay tôi:
– Ngủ đi chứ sao lại ngồi đó.
– Em đau bụng.
Tôi nói. Du ngáp:
– Đau bụng hở? Uống thuốc, anh lấy nhé.
Tôi nhăn nhó:
– Không, em đau bụng ít thôi. Nhưng em sợ quá.
– Sợ gì?
– Em đi sanh.
Du chợt nhổm dậy, dịu mắt:
– Em đau bụng đẻ hở? Sắp sanh chưa?
– Chắc thế. Em không biết được. Du xoa lên bụng tôi.
Cậu bé đang gồng mình đạp mẹ, Du reo lên:
– Nó đạp đấy em ạ. Còn đau bụng không?
– Hết rồi.
– Vậy nằm xuống ngủ đi.
– Ui da! Ui da!
Tôi lại kêu, Du luống cuống:
– Chết, sao thế cưng?
– Em lại đau bụng, đưa em đi sanh mau lên.
Du nhảy phóc xuống giường bật đèn sáng choang. Mồ hôi tôi bắt đầu vã ra, ướt hết cái áo choàng ngủ. Du dục tôi:
– Em sanh chưa? Đi nhanh lên.
Tôi ngồi ôm bụng nhăn nhó. Du mặc vội bộ đồ, cầm cái này, quăng cái kia.
– Lấy dùm em cái áo.
Tôi nói. Du vào lục trong tủ tìm được cho tôi chiếc áo, tôi định mặc vào thì lại là cái áo cũ nhỏ xíu. Áo của những ngày chưa mang bầu. Tôi vứt chiếc áo xuống giừơng ôm bụng:
– Trời ơi, đau bụng quá. Lấy áo khác cho em, em không mặc áo này đâu. Du đã cuống hơn. Chàng gắt nhỏ:
– Áo nào mặc chẳng được em. Đi sanh chớ bộ đi dạo phố đâu mà cần áo đẹp.
Tôi nhăn nhó:
– Áo này làm sao em mặc vừa? Nhìn xem!
Du cầm chiếc áo, chàng phì cười.
Tôi kêu:
– Trời ơi là trời, em đau bụng muốn chết.
Du kéo tôi đứng lên, chàng dỗ:
– Chịu khó tí đi.Em tìm áo lấy chứ anh có biết áo nào của bà bầu đâu mà tìm—Chờ anh ra đánh răng rửa mặt anh đưa em đi sanh.
Tôi giậm chân dọa Du:
– Anh điệu quá em sanh ở nhà bây giờ đó.
– Anh đỡ cho em?
Du tưởng thật, hỏi. Tôi chỉ Du:
– Anh đỡ.
– Trời đi, trời!
– Cái gì mà kêu trời?
– Thôi, nhanh lên anh đưa em đi nhà thương.
Tôi bảo:
– Anh đánh răng rửa mặt đi đã.
Du lắc đầu:
– Kệ, anh đưa em vào nhà bảo sanh trước đã chứ chần chờ mà em sanh ở nhà là chết anh.
Tôi cười gượng
– Em hết đau bụng rồi.
– Thật không?
– Thật.
– Vậy, chờ anh nhé.
Tôi gật đầu. Du vừa ra ngoài được năm phút, tôi đã xuýt xoa:
– Anh ơi! Em đau bụng quá. Chắc em sanh rồi đó.
Du quăn cả bàn chải đánh răng, cả khăn lau mặt—Chàng chạy vào không nói năng thêm, choàng cho tôi chiếc áo khoác lạnh ra ngoài. Và, cứ thế Du dìu tôi ra cửa.
Buổi sáng chưa hết giờ giới nghiêm nên không có một chiếc xe—Tôi đi bộ theo Du dọc lề đường.Nhà thương gần đó. Du đã chọn chỗ sanh cho Tôi trước đó mấy tháng—Du bảo để tiện việc đêm hôm tôi đi sanh cho gần.
Vào đến nhà thương, tôi giảm dần cơn đau bụng. Du đưa tôi vào phòng khám. Cô y tá ngái ngủ nhìn tôi bằng con mắt lười biếng.
– Bà đi sanh?
– Vâng.
– Đau bụng lâu chưa?
– Mới đây thôi.
– Bà sanh hem thứ mấy vậy?
– Dạ, thứ nhất.
– Con so hả?
– Vâng.
Cô y tá choàng vội chiếc áo trắng lên người rồi bảo tôi:
– Mời bà lên bàn nằm cho tôi khám.
Tôi leo lên bàn nằm chợt thấy lo lo, tôi hỏi:
– Tôi sanh ngay hở cô?
Cô y tá cười, cơn ngái ngủ chắc cũng tan theo nụ cười ấy:
– Mới đau bụng chút xíu vậy mà sanh gì. Ít nhất cũng chín mười giờ sáng.
Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường:
– Mới có năm giờ sáng tôi trợn mắt.
– Đau lâu dữ vậy sao?
Cô y tá khám cho tôi xong, gật đầu:
– Có người sanh con so đau một hai ngày ấy chứ.
– Bà vào phòng nằm nhé.
– Chừng nào thì tôi sanh?
– Trong ngày hôm nay thôi.
Tôi bước xuống khỏi bàn khám. Cô y tá lấy lý lịch tôi và hỏi:
– Bà có gọi bác sĩ không?
Cô y tá kể một lô tên bác sĩ. Tôi bảo:
– Để tôi ra hỏi nhà tôi.
– Vâng.
Tôi mở cửa phòng sanh lách mình ra. Du đang ngồi hút thuốc vội nhổm dậy:
– Em sanh chưa?
Tôi bảo:
– Rồi.
Du nhìn xuống bụng tôi, hai đứa phì cười.
– Sao vậy? Bao giờ thì sanh?
Du hỏi. Tôi ngồi xuống cạnh Du trên băng ghế đợi:
– Trong ngày hôm nay, nhưng chưa biết giờ nào.
– Em còn đau bụng không?
– Đau từng cơn nhỏ.
Và, tôi nói với Du về chuyện sanh có bác sĩ đỡ. Du cười:
– Nhưng, bác sĩ đỡ tốn tiền nhiều lắm.
Du nhăn mặt:
– Thôi, đừng hà tiện đi cộ Bác sĩ đỡ cho chắc ăn.
Rồi Du nói tên một bác sĩ quen mà tôi đã thấy trong danh sách ở nhà thương này. Chúng tôi đồng ý sẽ chọn mời bà bác sĩ đó đỡ đẻ cho tôi.
Cô y tá đưa tôi vào phòng nằm. Du hỏi cô:
– Nhà tôi sắp sanh chưa cô?
Cô cười, nhìn Du chế diễu:
– Bà nhà nhanh nhất cũng phải trưa nay mới sanh, thưa ông.
Rồi cô dặn tôi:
– Bà sắp sửa quần áo, tã lout và khăn cho em bé. Chừng nào đau bụng nhiều bà bấm chuông cho chúng tôi đến đưa đi sanh.
Tôi gật đầu và chợt nhớ là mình không đem theo quần áo. Tôi bảo Du:
– Anh chạy về nhà xách cái sắc quần áo cho em đi. Trong đó có đầy đủ quần áo đi sanh của em và của “Cu Tí” rồi đấy.
Du cười, chàng vuốt má tôi:
– Nói em còn lâu mới sanh.
Du ngẩn mặt:
– Kỳ nhỉ?
– Kỳ gì anh?
– Sao em lâu sanh vậy?
Tôi bảo:
– Em không biết nữa. Cô y tá dặn em là chừng nào đau dồn dập, đau thôi thúc mới sanh được. Bây giờ mới đau từng cơn.
– Anh điên đầu.
Du nói, để sắc quần áo vào tủ. Du ngồi xuống cạnh tôi:
– Em ăn bánh nhé!
Tôi lắc đầu. Du mở gói bánh ra dỗ tôi:
– Chịu khó ăn đi một lát có sức mà sanh, chóng ngoan đi cưng.
Tôi cầm chiếc bánh ăn khó nhọc. Nước mắt muốn ứa ra vì đau bụng. Nghĩ đến mẹ, tôi bảo Du:
– Gọi mẹ cho em đi anh. Nói mẹ em sắp sanh.
Du buồn buồn:
– Mẹ đau làm sao đến được hở em?
– Trời ơi, không có mẹ bên cạnh, làm sao em sanh đây.
Tôi kêu, Du hỏi:
– Có y tá, có bác sĩ chứ. Mẹ đến thì mẹ cũng phải ngồi ngoài cửa như anh vậy nè, có vào được phòng sanh đâu. Tôi lắc lắc mái tóc đưa trả Du phần bánh ăn dở.
– Ăn hết đi.
– Thôi.
– Ăn như vậy thì làm sao có sức.
– Em no.
Tôi nói như gắt. Du bỏ miếng bánh dở vào bao. Tôi nhắm mắt khi cơn đau vừa đến. Du xoa nhè nhẹ lên bụng tôi, tôi nằm im lặng.
Tiếng khóc oe oe bỗng bật lên—Từ ngoài cửa người ta đem vào người sản phụ nằm trên cáng—Bên cạnh giường tôi. Theo sau một bà cụ đang đẩy một chiếc nôi. Tiếng khóc oe oe ở đó. Tôi nhỏm dậy. Du nhìn tôi cười, chàng cũng nhỏm dậy theo tôi. Trong chiếc nôi xinh, đứa bé đỏ hoe giãy giụa ngó ngoáy. Bà cụ nhìn chúng tôi cười hiền lành:
– Con trai đó.
Tôi cười:
– Cháu mấy ký thế cụ?
– Ba ký tám lận đó cô.
Du nói:
– Chà, bự con ghê há.
Bà cụ cười:
– Con dạ mà. Đứa đầu nó sanh có hai ký tám à.
Du hỏi:
– Con gái cụ đó hả?
Bà cụ gật đầu. Cậu bé trong nôi lai. cất tiếng oe oẹ Người đàn bà được đặt xuống giường. Mái tóc hết mồ hôi.
– Mẹ, cho con xem cháu một chút.
Bà cụ đẩy chiếc nôi sát cạnh giường đỡ đầu con gái dậy.
– Nó giống chị nó y hệt.
Người đàn bà cười sung sướng và thoải mái. Bà cụ bảo con:
– Thôi, nằm yên và ngủ đi. Thằng nhỏ để mẹ trông cho—Thằng chó này mới sanh đã đòi ăn rồi—Khóc to quá sức.
Người đàn bà hình như đã quá quen thuộc với cảnh này. Bà ta quay mặt vào tường nhắm mắt ngủ thật bình yên.
Tôi nhìn Du và chợt nghĩ đến mẹ tôi. Mẹ vẫn bảo:
– Chừng nào đi sanh nói Du nó đến gọi mẹ nhé. Chỉ khi có mẹ bên cạnh con mới yên lòng giao con cho mẹ để nhắm mắt ngủ ngon được thôi. Ngày xưa mẹ cũng thế. Trước ngày tôi đau bụng một tuần, tôi về nhà và thấy mẹ Ốm, khuôn mặt xanh xao, người gay đét. Tôi lo lắng bảo mẹ:
– Mẹ đau vậy rồi con đi sanh ai nuôi con?
Mẹ cười, buồn buồn:
– Đến ngày mày sanh thì mẹ hết đau rồi, chớ ốm hoài có mà chết.
Vậy đó, hôm nay tôi vào nhà thương rồi mà mẹ vẫn đau, vẫn ốm. Hôm nay tôi di sanh không có mẹ, mà chỉ có Dụ Du là đàn ông, và tôi chỉ mới là một người đàn bà quá nhỏ chưa có một tí kinh nghiệm nào. Du cũng mờ mịt như tôi. Khổ làm sao! Rồi ai biết săn sóc cho đứa bé bây giờ.
Bà cụ ngồi cạnh nôi cháu, nhìn tôi và Du hỏi:
– Cô sắp sanh chưa?
Tôi lắc đầu:
– Cháu không biết.
– Sanh con so hả.
– Dạ.
– Con so sanh lâu lắm. Đau bụng bao lâu rồi?
– Dạ đau lúc gần sáng.
Bà cụ cười:
– Phải đến trưa mới sanh à. Con nhỏ tôi đau chừng tiếng đã sanh rồi.
– Nhanh quá nhỉ?
Tôi nói. Bà cụ sửa tã cho cháu:
– Hồi nó sanh con so đau cả hai ngày đêm lận đó.
– Dữ vậy.
Du kêu lên. Chàng nhìn tôi, đôi mắt thoáng lo âu. Tôi cùng mang niềm lo âu đó. Cơn đau bụng lại quặn lên, tôi bảo Du kéo tôi ngồi dậy:
– Cho em đi lại một chút. Đau quá chừng.
Du ấn tôi nằm xuống:
– Nằm yên đi em—Đi lại làm sao được.
Tôi om bụng rên:
– Trời ơi, đau chết mất.
Bà cụ bảo Du:
– Đỡ cô ấy ngồi dậy đi lại một chút cho khoẻ. Không sao đâu cậu.
Du dìu tôi đứng lên, tôi muốn khuỵu xuống vì đau. Tôi bảo Du:
– Đau quá. Cho em ra phòng sanh. Du bấm chuông gọi y tá.
– Nhà tôi đau dữ quá.
Cô y tá dìu tôi đi. Cô bảo:
– Để tôi khám xem bà sắp sanh chưa?
Du dặn:
– Cô nhớ mời giùm bác sĩ nhé.
– Dạ.
Tôi lại đước nằm lên bàn sanh cho y tá khám. Cơn đau bụng cũng lại dịu dần.
– Bà chưa sanh đâu. Còn lâu lắm. Tôi nhăn mặt, mệt gần đứt hơi thế này mà còn chịu đựng thêm nữa chắc tôi chết quá. Cô y tá đưa tôi trở về phòng. Tôi nằm lả người xuống nệm, cực quá! Sanh cực quá chừng. Và cứ như thế. Cơn đau mỗi giờ mỗi tăng, tôi vật vã nửa ngày trời, khóc song cả mắt—Mệt không thở nổi cho đến khi bác sĩ đến và cho đến lúc quằn quại trên bàn sanh. Tiếng dao kéo lỉnh kỉnh, tôi gào, tôi hét, tôi gọi mẹ, tôi nghiến răng mà cơn đau vẫn hành tôi. Tôi khan cả cổ. Tôi tưởng như tôi sắt chết và tôi lại gào mẹ: mẹ Ơi, mẹ Ơi! Con chết rồi. Bác sĩ nắn nhẹ bụng tôi. Bà dỗ:
– Nín ngay, nín ngay, sắp có em bé rồi mà còn gọi mẹ. Chịu khó một chút đi, sắp sanh rồi.
Tôi thở phì phò—Đầu tôi ướt mồ hôi—Lưng tôi ướt mồ hôi. Tôi rướn người lên, gào mẹ—Hai cô y tá giữ hai chân tôi. Và, tôi lại thở. Mắt tôi nhắm nghiền lại cho đến lúc tôi gần kiết sức. Cơn đau làm tê bại cả người tôi thì tôi chợt nhẹ nhõm—Người tôi lâng lâng, mắt tôi nẫn nhắm, loáng thoáng tiếng bác sĩ:
– Con trai.
Tôi lịm người vì mệt—Mọi người bỏ tôi nằm đó và xúm vào đứa bé. Nửa phút sau tôi nghe tiếng khóc oe oẹ Tôi run lên nhưng vẫn chưa ý thức được cảm giác. Thèm ngủ lạ lùng. Tôi lại nhắm mắt, một lát sau đó tôi lại mở bừng mắt ra—Người ta đang khiêng tôi về phòng. Theo sau tôi lố nhố những người thân và Du, đang đẩy chiếc nôi xinh bên cạnh. Tôi nghe nghẹn ở cổ, tức tưởi sau đó.
Vừa được nằm xuống giường, Du đã ngồi sà xuống bên tôi:
– Con trai em ạ.
Tôi mệt mỏi nắm chặt bàn tay Du, nghẹn ngào:
– Em mừng quá.
Mấy bà chị bảo Du:
– Thôi để yên cho nó ngủ.
Tôi nhoài người dậy:
– Cho em nhìn cu Tí một chút.
Du nâng đầu tôi lên, thật nhẹ. Tôi đã nhìn thấy cu Tí. Cậu bé nhắm tít mắt, hai má đỏ hồng nằm gọn lỏn trong chiếc nôi.
Du bảo:
– Ba ký ba đó em.
Tôi cười, mắt rưng rưng vì cảm động. Tôi nói trong nước mắt:
– Lớn ghê! Hèn chi cậu bé đạp em gần chết.
Du cười vuốt ve những sợi tóc bết vào nhau vì mồ hôi của tôi. Bà chị Dup ha cho tôi một ly sữa nhỏ.
Bà bảo Du:
– Đỡ cho nó xuống, xong cô ngủ đi một chút cho khoẻ, chị trông cháu cho.
Tôi uống hết ly sửa trong tay Du rồi thiếp dần trong niềm sung sướng pha lẫn mệt mỏi.
Cả ngày cu Tí không đái dầm—buổi trưa cậu bé khóc ré lên đòi ăn sữa. Tôi going ngồi dậy vuốt má cu Tí dỗ dành. Hai má cậu bé nóng hôi hổi. Tôi xoa tay lên trán, trán cũng nóng như thế. Và, khắp mình mẩy cũng đều nóng như nhau. Cơn lo chưa kịp đến với tôi thì bà chị vào. Tôi hỏi chị:
– Sao cháu nóng quá hả chị?
Bà chị rờ trán cu Tí, hoảng hốt:
– Ờ! Sao nóng quá nhỉ?
Cu Tí hắt hơi liền—Chắc nó cảm, tôi nói:
Chị bấm chuông kêu y tá đến. Cu Tí vẫn khoẻ. Tôi nắm hai bàn tay bé tí của cậu bé dỗ dành—Cậu bé he hé đôi mắt vụng dại nhìn tôi. Tôi cười cười—Chả biết cậu bé đã nhận thức được sự vật chung quanh hay chưa, nhưng cậu bé vội nhắm tít mắt lại. Cái miệng xinh xinh lại bào lên. Tôi sờ trán cậu bé—Cơn nóng gia tăng. Một chút lo âu vừa thoáng đến, kịp khi y tá vào phòng.
Tôi hỏi cô:
– Sao cháu nóng quá thế này cô?
– Từ sáng đến giờ em bé đi đái chưa?
Cô ta hỏi. Tôi lắc đầu:
– Chưa:
Cô y tá trợn mắt lên:
– Trời đất ơi! Sao bà không nói với bác sĩ hồi sáng.
Tôi nói:
– Tại tôi không biết.
– Bà thay tã cho em bé mà không biết à.
– Tôi cứ tưởng trẻ con mới sanh ra chưa biết đi đái.
Cô y tá nhăn mặt, cố dấu nụ cười:
– Suốt ngày không đi đái em bé nóng là phải.
– Giờ sao cổ Có bác sĩ không?
Tôi la lắng hỏi.
– Bác sĩ đâu có giờ này.
Bà chị nhăn nhó:
– Cô mời giùm bác sĩ đến hộ chứ. Cháu nó mới sanh một ngày mà đã nóng như thế rồi làm sao.
Cô y tá bảo:
– Bà gọi Téléphone cho bác sĩ của bà đi. Để tôi đem em bé sang phòng lạnh.
Tôi nằm vật xuống giường, cơn lo lúc này mới thực sự ập đến. Đầu óc tôi choáng váng, hai mắt nhức nhối. Tôi muống khóc rồi. Nhớ đến mẹ và lại càng muốn khóc thêm. Giá có mẹ thì mình đâu đến nỗi lo lắng thế. Mẹ sanh gần mười đứa con—Mẹ nuôi đẻ mấy đứa con bà chị mình. Vậy mà… thôi, tôi chả dám nghĩ tiếp. Du vào, thấy tôi xanh xao. Du hốt hoảng:
– Em làm sao thế? Con đâu?
Tôi mệt mỏi:
– Con nóng quá. Từ sáng đến giờ nó không đái anh ạ.
– Thế con đâu?
Du nắm chặt bàn tay tôi, run run.
– Ở bên phòng lạnh. Anh mời bác sĩ đỡ đẻ cho em đi. Mời bà ấy đến gấp.
Du chạy hối hả. Tôi nằm nghe buồn phiền và lo sợ đến không buồn ăn uống.
Du trở vào sau đó nửa tiếng, với chị. Đầu óc tôi quay cuồng, tôi không hỏi han gì cả—Cổ nghẹn lại. Du ngồi xuống bên tôi:
– Em sao thế, Châu?
Tôi lắc đầu.
– Sao nóng vậy?
Tôi hỏi Du:
– Cu Tí sao anh? Bác sĩ đến chưa?
– Rồi, bác sĩ cho uống thuốc và chích.
Tôi kêu lên:
– Trời ơi! Nó bé tí vậy mà chích. Đau chịu gì nổi?
– Biến làm sao! Cả một ngày trời không đái anh chàng sốt là phải.
– Em sợ quá! Em ngu ghê vậy, giá hồi sáng không thấy cu Tí đái em gọi bác sĩ ngay thì đâu đến nỗi. Mình mới có con đầu lòng chả biết gì cả. Phải mẹ đừng đau mẹ đến nuôi em, em đỡ lo biết chừng nào.
Du vỗ lên tay tôi:
– Thôi em, bác sĩ bảo một chút nữa cu Tí lại đái trôi mền, trôi gối đi ngay ấy mà.
Tôi gượng giữ nụ cười cho Du vui nhưng nụ cười như mếu.
Cu Tí đã hạ cơn nóng và đái dầm liên miên. Mỗi lần nghe anh chàng oe oe Du lại reo lên:
– Con đái em ạ.
Và, Du lăng xăng thay tã cho cậu bé—Tôi cười. Bây giờ tôi chả còn mong gì ngoài cái mong cho cu Tí khoẻ mạnh và đái dầm hoài hoài—Con càng đái dầm mẹ càng vui thích—Con đái dầm mẹ quí mến bãi nước đái của con như vàng. Mới có một ngày trời mà lòng tôi thay đổi hẳn. Tôi đã có bổn phận và trách nhiệm để gánh vác rồi. Du cũng đã có bổn phận và trách nhiệm rồi—Và, niềm vui muôn đời của chúng tôi là chú bé. Đúng như điều mơ ước của Dụ Tôi đã sanh con trai—Và, con tôi thật đẹp—Thật dễ thương. Con tôi tròn trĩnh hồng hào. Tôi yêu con tôi quá sức! Tôi phải giữ gìn bảo vệ nó. Tôi đã đau đớn đến tột cùng cao độ của cơn đau để cho cu Tí chào đời—Nên, tôi phải giữ gìn con tôi—Bằng hết sức, bằng cả tâm hồn, bằng cả trí óc tôi. Con trai tôi đã chào đời cho tôi quên hết cực khổ đớn đau, cho tôi làm mẹ—Bây giờ tôi đã làm mẹ rồi. Nhưng, tôi vẫn còn quá non dại của những ngày đầu nuôi con. Cu Tí đau là tại tôi không biết chăm sóc. Tôi hối hận quá tôi lo lắng quá đi thôi.
Nửa đêm cu Tí đòi ăn khóc ré. Tôi gọi Du dậy xem hộ cu Tí có đái dầm không? Du chợt kêu lên hốt hoảng:
– Con lại nóng quá em ạ.
Đầu óc tôi lùng bùng. Tôi đau mất. Mới có một ngày con chào đời mà mẹ đã lao đao đến thế này! Thương con tôi quá! Tôi lại đau, lại ốm nữa. Khổ cho tôi quá. Không có một kinh nghiệm nào cho tôi áp dụng lúc này được. Tôi bảo Du:
– Đỡ em dậy một chút đi.
Du đỡ tôi lên. Tất cả gắng going tôi đều dồn vào đôi chân cùng sự tỉnh táo của đầu óc. Tôi đứng bật dậy, mặc kệ cho đau nhức, mặc kệ cho choáng váng. Tôi muốn ôm chầm lấy con tôi. Nhưng, hai tay tôi run quá. Hai chân muốn khuỵu xuống, tôi vuốt má cu Tí. Cảm giác lo sợ trong tôi lúc này mới “cảm” được niềm lo âu của người mẹ. Tôi cuống cuồng, tôi thảng thốt.
Du sốt ruột bỏ ra hành lang đứng. Tôi mềm người vịn hai tay vào thành nôi cu Tí. Đôi má cu Tí đỏ hồng và cơn nóng mỗi chút mỗi gia tăng—Giờ này làm gì có bác sĩ? Tôi nói thầm. Cu Tí khóc ré từng cơn ngắn…
Tôi gọi Du không thành tiếng, cổ tôi nghẹn cứng. Tôi sắp chế, có lẽ thế.
Bà cụ bên cạnh thức giấc trong tiếng khóc của con tôi. Cụ hỏi:
– Em bé sao thế cô?
– Cháu nóng cụ ạ.
– Hồi chiều đi tiểu được rồi mà.
– Dạ, nhưng giờ cháu lại nóng quá.
– Cho uống chút nước.
Tôi lại gọi Du ơi! Dụ Tiếng gọi không còn sức đã bay ra ngoài. Bà cụ nhanh nhẹn đứng lên:
– Dạ cảm ơn cụ.
Du trở vào, đôi mắt mệt mỏi. Hai vai Du so lại vì sương đêm. Tôi nói:
– Anh cho em xin ly nước và cái muỗng.
– Cho con uống hả?
– Dạ.
Tôi đổ từng giọt nước nhỏ tên đôi môi hồng của cu Tí—Cậu bé vẫn không ngừng khóc. Du vỗ về con.
Tôi bảo Du:
– Gọi y tá đi anh.
Du bấm chuông. Tiếng chuông kéo dài trong cơn lo sợ của tôi—Một phút sau đó y tá đến:
– Bà cần gì?
– Cháu lại nóng và khóc quá cô ạ.
Cô y tá xoa trán cu Tí rồi lặng lẻ cặp thủy. Tôi theo dõi bàn tay cô, lòng bồn chồn.
– Em nóng đến ba mươi chín độ tám.
Tôi kêu :
– Làm sao hả cô?
– Bà để tôi đem em bé về phòng cho uống thuốc.
Tôi khóc:
– Du, anh đi theo trong con hộ em. Em sắp chết vì lo sợ quá đây này.
Du dìu cho tôi nằm xuống giường. Chàng nhăn nhó la tôi:
– Đừng nói nhảm. Em phải cố giữ gìn sức khoẻ để lo cho con chứ.
– Trời ơi! Đầu em đang căng ra. Mắt em mờ đi, người em nhũn như sợi bún. Em không còn hơi sức nữa. Anh qua với con đi.
Du bước ra khỏi cửa. Tiếng khóc của cu Tí vẫn vang dội trong đầu tôi. Tôi lại thúc thít khóc. Nước mắt chả chừng nào cổ tôi nghẹn thêm chừng đó. Tôi ho từng cơn. Bà cụ nhìn tôi chép miệng:
– Tội nghiệp. Sanh con so mà không có người lớn bên cạnh.
Tôi nức nở:
– Mẹ cháu bịnh chứ không thì cũng đến nuôi cháu.
– Cụ bệnh sao cô?
– Cháu không hiểu.
– Tọi nghiệp.
Tôi mủi lòng ấm ức khóc. Bà cụ khuyên:
– Nè, mới sanh mà khóc, hoải vậy không tốt đâu, nín đi cháu, giữ gìn sức khoẻ để lo cho con nữa chứ.
Du vào, lặng lẽ. Tôi chồm dậy:
– Sao anh?
– Con nằm trong phòng lạnh.
– Nó hết nóng chưa?
– Có lẽ bout, bác sĩ không cho anh vào.
Tôi kêu lên buồn bã:
– Tại sao con mình mới sanh ra đã ốm đau thế nhỉ?
Chả có đứa bé nào mới sanh ra một ngày đã bệnh hoạn thế.
Du ngồi xuống giường cạnh tôi. Vầng trán nhăn lại già nuạ Anh hết vẻ trẻ trung vô trách nhiệm như những ngày chưa có con rồi. Anh thấm thái lòng cha mẹ rồi phải không? Tôi lại khóc! Du nắm bàn tay tôi xoa nhè nhẹ:
– Nín đi em. Con sắp khỏi rồi mà khóc gì. Chán ghệ Anh đàn ông vụng về đủ thứ thế này.
– Em cũng vụng về nữa.
Tôi bảo Du:
– Tại em mà con đau. Em chẳng biết gì hết Du ạ. Em ân hận quá.
– Ngủ đi em:
Du dỗ tôi. Chàng châm thuốc hút. Tôi nhắm nghiền đôi mắt lại mà vẫn không tài nào ngủ được. Tiếng khóc của cu Tí cứ dội trong tôi. Tôi mở mắt nhìn Du.
– Anh từ này đừng khen con đẹp nữa nhé.
– Ừ!
– Hồi sáng mấy chị tới thăm mắng anh đó.
– Sao?
– Bảo anh không biết kiêng cử. Con đẹp không được khen chê gì hết.
Du dụi tàn thuốc:
– Con mình đẹp thì mình khen chứ sao em?
– Nhưng các cụ kiêng.
– Thì thôi, từ nay anh không khen con nữa.
– Em cũng thế!
– Vậy ngủ đi.
– Anh cũng ngủ đi.
– Anh ngồi đay thỉnh thoảng chạy qua thăm con. Em ngủ đi kẻo ốm bây giờ.
Tôi nói nhỏ:
– Em sợ chết quá Du ạ.
– Anh cũng thế! Chết rồi chẳng ai nuôi con tội nghiệp nó.
Tôi nhắm mắt lại, cố không khóc mà nước mắt vẫn ứa ra. Tôi để yên không lau. Cố nằm im Du tưởng tôi ngủ. Nhưng tôi thức chong. Đêm này cả hai vợ chồng đều thức chong. Tôi nằm mong trời thật mau sáng