Chân Tình

white noise for sleeping link
shopee-sale

Hoàng Thu Dung

Chân Tình

 

Chương 1

 

Nắng đã lên cao, những tia nắng xuyên qua khe lá lung linh trên mặt đất, nhìn vui vui. Phía trong nhà, một tràng cười bay vẳng ra phá tan không gian im lặng ngoài vườn, làm nhóm người quay vào nhìn một cách tò mò. 
Thúy An im lặng ngắm cụm mai vàng trước mặt, bên cạnh cô, Hạ Linh cứ đứng bồn chồn ngó ra ngõ, vẻ mặt cau có khó chịu, thỉnh thoảng cô thở hắt một cách bực dọc, khiến Thúy An phì cười: 
– Cười lên chút đi, chị cứ nhăn nhó như vậy, bác Lâm tưởng chị không thích đến đây đó. 
Hạ Linh càu bàu: 
– Cười không nổi rồi, một lát ổng tới chắc chị về quá. 
– Đừng làm vậy, kỳ lắm. 
Hạ Linh không nói gì, chỉ phẩy tay một cách nóng nảy, rồi đứng im. Thúy An mỉm cười với vẻ hiểu biết, nhưng không thông cảm, cô thấy ngại cho anh Lộc ghê. 
Sáng nay nhà thơ Quan Trác mời đám bạn thơ đến dự tiệc, Hạ Linh kéo Thúy An theo, dù cô không phải là thành viên trong nhóm thơ, mà cũng chả biết gì về thơ. Cô chỉ đi theo Hạ Linh cho có bạn mà thôi. 
Lúc cô đến nhà Hạ Linh thì hai vợ chồng đang cự nhau về chuyện ai đi ai ở nhà. Đúng hơn là Hạ Linh phản đối chuyện hai vợ chồng cùng có mặt trong buổi tiệc, mặc cho chị Linh nói, thấy anh Lộc cứ tỉnh bơ, không biết có đi hay không. 
Nhóm người đứng dưới gốc dừa gọi Hạ Linh đến nhập bọn, nhưng cô quay lại từ chối, và tiếp tục vẻ mặt cau có. 
Ngoài ngõ có tiếng xe thắng lại, Thúy An tò mò ngó ra. Cô thấy anh Lộc dẫn xe vào, đi với một người bạn, Thúy An không biết người đó nhưng cô nghỉ anh Thúy An đến đây với tư cách giống cô, nghĩa là anh Lộc kéo đi cho có bạn. 
Hạ Linh nhìn ra, rồi quát khẻ: 
– Đồ lì lợm. 
Thúy An kéo tay cô: 
– Chị đừng nhăn vậy kỳ lắm, coi chừng người Thúy An nhận ra hai người mâu thuẫn nhau đó. 
Phía ngoài ngõ, anh Lộc đang đi vào, anh ấy không rẽ về phía đám người đang đứng ngoài vườn mà đi thẳng vào nhà, như không thấy chị Linh. Tự nhiên Thúy An phì cười, anh Lộc này ghê thật, không thèm trả lời vợ một tiếng, nhưng nói đi là cứ đi, chị Linh tức nhưng chẳng làm gì được. 
Phía trong nhà, bàn tiệc đã chuẩn bị xong, chú Quan Trác mời mọi người vào nhà. Bàn tiệc đặt trước hàn hiên nhìn ra sân, trông cũng hay hay. Không biết sắp xếp thế nào mà anh Lộc ngồi đối diện chị Linh, ngẩng lên là tia mắt chạm nhau, nghĩ thấy tức cười. 
Mọi người nói chuyện như pháo nổ, chẳng ai để ý đến không khí căng thẳng ngấm ngầm giữa chị Linh với anh Lộc. Đến giữa buổi tiệc, chú Quan Trác đứng dậy ngâm thơ, sau đó là nhiều người khác. Anh Lộc ngâm bài thơ mà anh giới thiệu mới sáng tác, cũng hay. 
Ban đầu Thúy An thấy như vậy cũng hay, nhưng từ từ cô đâm ra chán, cô ngồi yên, chăm chú nhìn ông nhà thơ đang nhắm mắt ngâm bài thơ dài dằn dặt, rồi bỗng cười một mình, phong cách của dân văn nghệ lạ quá, cô không quen. 
Chú Quan Trác chợt đứng dậy, đến ngồi xuống cạnh Thúy An, đưa cho cô ly rượu nhỏ: 
– Nào con gái, uống với chú một ly nào. 
Thúy An giương mắt nhìn ông, ngạc nhiên kinh khủng, có chuyện mời con gái uống nữa sao, điều này cô không tưởng tượng nổi. 
Có lẽ cử chỉ của cô làm mọi người làm lạ, ai cũng nhìn cô. Hạ Linh vội lên tiếng: 
– Nó không biết mấy chuyện này đâu chú ơi, để con uống thay cho. 
– Sao không biết chứ, bây giờ con gái tiến bộ lắm, phải biết xã giao chứ. 
Hạ Linh cười khì: 
– Nó còn khờ lắm chú, mấy chuyện này nó không biết thiệt mà. 
– Không biết thì tập cho biết. 
Vừa nói ông vừa đưa ly đến trước mặt Thúy An, làm cô hoảng hồn né sang một bên. Cử chỉ cô làm mọi người cười rần lên. 
Chú nói như khoe: 
– Cái này là rượu hoa hồng, chú ngâm để đãi khách quý, con uống thử xem, ngon lắm. 
“Ngon thì chú để dành một mình đi, bắt con uống làm gì” – Thúy An nghĩ thầm một cách tinh nghịch, nhưng cô lắc đầu với vẻ cương quyết. Hạ Linh huých tay cô, nói nhỏ: 
– Uống chút đi, từ chối bất lịch sự lắm. 
– Thôi em không dám, đắng lắm, em uống nước ngọt được không? 
Chú Quan Trác xua tay: 
– Uống nước ngọt thế nào được chứ? Phải thử rượu hoa hồng của chú để thấy được vị ngọt của đời con gái ạ. 
Thúy An lắc đầu thì chợt người bạn của anh Lộc lên tiếng: 
– Con tình nguyện uống thế cô Thúy An, được không chứ? 
Mọi người nhìn anh Thúy An, cười tủm tỉm. Chú Quan Trác lập tức đứng dậy, bước qua anh ta vỗ vai: 
– Thằng nhỏ này khá đấy, ít ra phải biết galăng với con gái chứ, tao thấy nó đẹp đó mày. 
Cả bàn cười rần lên, còn anh ta thì mỉm cười đỡ ly trên tay uống cạn. Rồi trả ly lại cho ông. 
Chú Quan Trác vẫn đứng sau lưng anh Thúy An, hỏi lớn: 
– Tên gì vậy? 
– Dạ, con tên Bình. Huy Bình. 
Chú Quan Trác cười khà khà: 
– Còn Thúy An phải nhớ kỹ ly rượu hoa hồng này cho kỷ đấy, mà phải cám ơn thằng Bình nữa, mời lại nó một ly đi con. 
Thúy An hơi nhăn mũi khó xử. Tự nhiên bị trở thành nhân vật bị mọi người chú ý, cô thấy mình hơi bị nổi, cô huých tay Hạ Linh: 
– Chị nói giùm em, em không mời đâu. 
Chú Quan Trác xoa đầu cô: 
– Phải mời chứ con, đừng có mất lịch sự là thằng Bình buồn đấy. 
Mọi người lại cười rần lên, Huy Bình bèn lên tiếng: 
– Không sao đâu chú, không phải cám ơn gì, con tự nguyện mà. 
– Ậy, người ta tự nguyện thì mình càng phải cám ơn nữa, người dưng khác họ đem lòng uống rượu dùm nhau, cái đó quý lắm, con đừng có coi thường nghe. Nào, mời nó một ly đi con. 
Lần đầu tiên Thúy An hiểu thế nào là mấy người say, nói dai kinh khủng, muốn gì là muốn tới cùng, cô đưa mắt nhìn Hạ Linh cầu cứu. Đã không cứu mà bà chị đáng ghét kia càng đế vô thêm: 
– Thì mời nó một ly, qua đó đại đi, nó không ăn thịt đâu mà sợ. 
Thúy An kêu lên: 
– Chị này vô duyên. 
Thấy Thúy An có vẻ khớp quá, Huy Bình lại lên tiếng lần nữa, lần này thì chính anh ta trêu chọc cô: 
– Chú với chị đừng ép Thúy An, để lát nữa tụi em cám ơn riêng là được rồi. 
Thúy An đỏ bừng mặt không dám nhìn anh ta, còn chú Quan Trác thì cười ha hả: 
– Thằng này giỏi. Tấn công tiếp đi con, chú ủng hộ đấy. Ở đây mày với nó là trẻ nhất, phải mạnh dạn lên. 
Mấy người văn nghệ này thoải mái không thể tưởng. Trêu chọc không ai sợ ngượng cả. Nếu là Hạ Linh thì đã nói tới bến. Nhưng Thúy An không quen nên xấu hổ đến đỏ mặt. Cô cứ nhìn xuống bàn ăn, tay cầm chặt chiếc ly, nhìn cô như con thỏ sắp bị cắt cổ. 
Thấy Thúy An khổ sở quá, Hạ Linh đâm ra tội nghiệp, cô bèn đánh lạc hướng chú Quan Trác bằng cách hỏi tò mò: 
– Rượu này ngâm hoa hồng thật hả chú? 
– Con nhỏ này không tin à? 
– Dạ tin, tại con thấy lạ quá, lần đầu tiên con thấy có rượu này đó. 
– Chú hái hoa hồng ngoài vườn ngâm đấy, buổi tối ngồi bên thềm nhìn hoa hồng, nhăm nhi chút rượu, nghe hương hoa tan trên đầu lưỡi, hồn thì lai láng trong đêm. 
Rồi ông chuyển giọng ngâm Bồ đào, mỹ tửu, dạ quang bôi… 
Thúy An tò mò nhìn ông, ông lim dim mắt, một tay cầm ly rượu, một tay cầm chai, ngâm thơ một cách khoan thai, đúng là phong cách văn nghệ. Thúy An tự nhủ nếu mình phải làm như vậy, ngượng chết. 
Mà không chỉ chú Quan Trác, ở đây ai cũng vậy, hình như trừ cô và Huy Bình. 
Nắng đã bắt đầu rọi vào hàng hiên, mọi người rời bàn tiệc, bước vào phòng khách xem tủ đồ của chủ nhà. 
Thúy An đi theo Hạ Linh, cả hai ngồi xuống divăng. Thúy An tò mò nhìn chú Quan Trác giải thích Huy Bình về nguồn gốc của chiếc bình cổ, không biết anh Thúy An có hiểu gì về nó không, chỉ thấy anh Thúy An chăm chú ngắm những nét vẻ tinh xảo trên thân bình. 
Nhìn cài bình, tự nhiên Thúy An liên tưởng lỡ như Huy Bình làm bể nó, chắc chú Quan Trác lăn đùng ra đất, cô cười mỉm một mình. 
Thúy An đứng lên, bước ra hàng hiên đứng một mình, cô nheo mắt nhìn chậu hoa hồng ngoài sân. Rồi nhớ đến rượu hoa hồng, chắc chú đã lấy những bông hồng ấy ngâm rượu, quả thật là lần đầu tiên cô thấy rượu như vậy. Hôm nay đến đây biết một thứ hay hay. 
Một lát Thúy An thấy Huy Bình đi về phía cô, anh ta đứng bên cạnh cô, tay chống lên lan can nhìn ra sân như cô, nhưng anh ta im lặng như không có ý định bắt chuyện. 

….

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây