Một Thời Lãng Quên

white noise for sleeping link
shopee-sale

Hoàng Thu Dung

Một Thời Lãng Quên

 

Tập 1

 

Vương Lan rời phòng ông Thành, khuôn mặt thanh tú của cô ỉu xìu như con mèo bị cắt râu. Ba mới về hôm qua thì hôm nay lại tìm ra chuyện để mắng cô. Từ đó giờ là vậy, y như rằng mỗi lần ba đi xa về, thì sau khi nhận quà là phải ngồi nghe trách cứ. Mà toàn là những chuyện vặt vãnh cô cho là không đáng. Riết rồi cô cũng không hiểu mình gây ra lỗi gì nữa. 
Vương Lan đi ra cổng. Ngang qua hồ nước, cô thấy dì Tám đang loay hoay tưới kiểng. Thấy cô, bà ngừng tay, hỏi với vẻ săn sóc: 
− Cô Lan đi đâu vậy cô? 
− Dạ, con muốn ra ngoài một chút. 
− Chừng nào cô về? 
− Con không biết. Con chỉ đi một chút thôi mà. 
− Đi một chút thôi nghe cô Lan! Coi chừng ông chủ hỏi không có cô ở nhà rồi ông lại mắng, tôi không biết nói làm sao. 
Vương Lan cười gượng: 
− Con chỉ đi một chút thôi à. 
Rồi Vương Lan đi nhanh ra mở cửa. Thật ra, cô cũng không biết mình đi đâu. Buồn quá nên chỉ muốn ra khỏi nhà vậy thôi. Chiều nay trời âm u như sắp mưa. Vương Lan rất thích cái lành lạnh buồn buồn khi trời vào mùa mưa. Những lúc thế này, không cần bạn bè, cô vẫn muốn đi dạo một mình. 
Chợt có tiếng xe thắng bên cạnh Vương Lan, làm cô hết hồn quay lại nhìn. Tuốc Toàn đang ngồi trên xe nhìn cô: 
− Đi đâu một mình vậy nhỏ? 
− Đi lang thang. 
Nói xong, cô đến ngồi lên phía sau Quốc Toàn. 
− Anh đưa em đi chơi đi, gặp anh mừng thật đó. 
Quốc Toàn ngoái lại nhìn cô, tò mò: 
− Lại bị chú Thành mắng nữa phải không? 
− Anh biết rồi còn hỏi nữa. 
− Chuyện gì nữa vậy? 
− Hôm qua em đi sinh nhật nhỏ bạn về khuya, xui cho em là gặp ba cũng vừa về. Có một lần mà ba nghĩ em thường đi như vậy… 
− Vậy là giảng một bài phải không? 
Hai anh em cùng phì cười, hiểu nhau quá nên Vương Lan không cần phải trả lời. Giữa lúc buồn thế này mà gặp Quốc Toàn thì thật hay. Còn ai hiểu và chia sẻ tuyệt vời như anh. Đôi lúc Vương Lan thấy mình thân với Quốc Toàn hơn cả ba cô và bà nội, dù hai anh em không ở chung nhà. 
Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn. Vương Lan phải đội nón của Quốc Toàn cho đỡ ướt tóc. Cô đề nghị vào một quán cà phê, nhưng anh lắc đầu: 
− Ráng chút nữa đi, gần đến nhà anh rồi. Đồ ướt thế này vào quán sao được. 
− Nhưng đi nữa thì còn bị ướt đồ hơn nữa. 
Quốc Toàn không nói, anh vụt nhấn mạnh ga. Chiếc xe lao vút đi, làm Vương Lan giật mình vịn chặt lấy anh. Cô la oai oái: 
− Làm em hết hồn, anh định chơi trò gì vậy? 
− Thử xem Vương Lan có phản ứng nhanh không vậy mà.

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây