Mường Mán
Khóc Nữa Đi Sớm Mai
Chương 1
Anh yêu. Gió ngọt mưa hiền đang reo ngoài song cửa. Giờ là buổi chiều. Buổi chiều đang bước len lén vào tâm hồn mỏng manh cánh chuồn chuồn của Mai bằng những bước chân lơi lả của thu đông.
Thu đông. Hai mùa trộn lại như cơm chiên trộn với hột gà, vừa ngon vừa bùi vừa thơm, vừa… chao ơi, khó tả quá!
Anh à. Mai đang ngồi lù lù giữa bầu không gian ngọt bùi của thu đông. Quay lưng về phía bắc. Hướng mặt về phía nam để nhớ nhung anh. Chẳng biết lúc nhớ nhau người ta thường quay mặt về hướng nào. Không biết, nên em đành quay ra hướng cửa sổ vậy.
Nhớ nhung là cái gì đó rất ư hình sương bóng khói. Mai quyết bắt nhớ nhung phải hiện hình, bắt nó kết thành chữ, bò thành dòng. Viết xong sẽ gửi cho anh và, yêu cầu anh nên đọc từ từ. Ðọc tham lam ngấu nghiến quá e không cảm hết, thấm hết, thương hết nỗi nhớ nhung chất ngất của người ta.
Sao lúc nào anh cũng coi em còn bé thế? Trong khi, cái gương soi bảo em đã lớn. Chiếc lược, cây trâm thủ thỉ rằng em không còn nhi đồng giống năm ngoái năm kia. Rằng giờ em chưa khôn nẻ vỏ nhưng cũng khôn vừa vừa để có thể biết lúc nào nên buồn, khi nào nên giận hay khóc cười, hát hỏng, nguýt háy v.v…
Ðừng cho người ta dại khờ. Anh có thấy lòng Mai chợt hồng lên khi gặp anh, bỗng xanh khi nghe anh nói, tim bâng khuâng khi lui tới nôn nả chờ giờ hẹn và, vàng vọt hẳn lúc tạm chia tay đầu ngõ cuối phố không? Không? Có? Có hay không đó ai mờ biết!
Mỗi lần anh đổi màu Sớm Mai đều thấy cả. Tin chứ? Ví dụ, lúc hút thuốc lòng anh màu khói nhạt, lúc uống nước đá chanh lòng anh trong vắt, và khi lẫy giận lòng anh màu muội khói đèn v.v… và v.v…
Có phải viết như đoạn trên là viết thư tình không hở anh?
Con Cẩm Hương hứa cho em mượn cuốn “Những Bức Thư Tình Hay Nhất Thế Giới” nhưng rồi hắn nuốt lời hứa ngon ơ như nuốt không khí hoặc kem ba màu, nên giờ em không có mẫu để bắt chước viết cho hay ho, cho đúng bài bản, cho ra vẻ… thư tình. Thôi, ráng đọc anh nhé. Ai mượn bày đặt rủ rê người ta chơi trò “thư đi tin lại” mà chi!?
Giữa lúc ý đang như nước chảy, lời tựa sóng trào chữ câu nối chuỗi tuôn ra mặt giấy, tưởng chừng viết đến gà gáy trăng lặn, ngày khuyết đêm méo, kín cả trăm trang cũng chưa hết ý cạn lời, Sớm Mai vụt cau mày, buông rời cây bút bi dằn lên xấp giấy trắng, nóng nảy đứng bật dậy đẩy tung hai cánh cửa sổ nghiêng đầu trông ra vườn.
Cơn mưa cuối thu đầu đông rơi nhè nhẹ, phủ tấm voan xanh lơ lên hình cây bóng lá. Ngỡ lắng lòng có thể nghe mưa đang hát tình ca ru dỗ trăm vạn nỗi niềm vui có tên lẫn không tên.
Không, Sớm Mai không thể lắng lòng được lúc này. Cả tiên lẫn thánh e cũng phải chào thua thôi! Dưới tán vú sữa chao nghiêng vài cánh lá rụng duyên dáng khiêu vũ cùng nhạc mưa là hai con chó chẳng biết đang vờn giỡn hay quần thảo nhau, tám cái chân cày nát cả đám lá úa sũng nước. Tiếng sủa in ỏi, thô rợ, hàm hồ hàm chứa làm bầu không khí ngọt bùi thu đông hóa chua hóa khét.
Tiếng sủa cơ hồ ngắt điện làm lòng Mai đang cháy bùng ngọn đèn nửa xanh nửa tím vụt tối mù. Dòng ý tưởng vừa tới hồi nồng thắm phiêu bồng tiếc thay, phải ngậm ngùi đứt đoạn.
Ui, đồ du côn du kề! Chẳng lý gì tới mưa gió, Sớm Mai vừa kêu thầm vừa mở cửa lớn băng ra vườn với thanh củi bự lăm lăm cầm tay.
Hai “võ sĩ đô vật” đang say đòn chẳng nhận ra cơn giận phừng của cô chủ. Không nghe tiếng còi trọng tài nhắc nhở, chỉ nghe thanh củi bổ ngang lưng hệt trời giáng, chúng đành buông nhau ra không kịp hẹn ngày tái đấu.
Ðang ở bên bàn viết với nỗi nhớ hình như rất ngợp, rất nồng, với nỗi yêu ba phần dịu dàng bảy phần âu yếm, giờ bỗng đứng ngây lặng im như phỗng giữa vườn mưa hiu quạnh. Sớm Mai tự hỏi không biết nên cười hay nên mếu? Nên vạch hàng chè tàu truy đuổi hai con chó côn đồ hay nên ngắt chiếc lá ổi đẫm mưa ngậm cho tan nguôi cơn bực bội bất ngờ? Mai buông thanh củi thở ngắn. Cảm thấy chưa đã nư, bèn bâng khuâng buông tiếng thở dài. Mưa ướt dính tóc rồi. Mưa thấm lạnh áo rồi. Mai đưa tay vuốt mặt, không buồn phủi chiếc lá sầu đâu nghịch ngợm đậu xuống bờ vai.
Vào nhà. Ngồi phịch xuống ghế. Tờ thư viết dở lấp lánh trêu cợt. Những chữ g như dài hẳn ra, những chữ o cơ hồ lép hẳn lại. Dấu ơ dấu ă ngọ ngoạy vểnh lên cụp xuống nom đểu cáng hơn những cọng râu của gã sở khanh. Sớm Mai cảm tưởng trong trí có cục nước đá trong suốt, không gợn mảy may ý tưởng nào đang trôi qua trôi lại, rồi trôi tuột xuống va chạm lanh canh khắp bốn vách thân thể. Cơn lạnh bất giác a thần phù ôm chầm lấy Mai, âu yếm nhấc Mai đứng lên lau khô tóc, thay quần áo. Cơn lạnh đẩy Mai nằm lăn xuống giường ôm gọn lỏn cái gối dài trong đôi tay để trần nõn mượt lông măng.
Ngắm nghía đến chán mắt khoảng trần nhà trắng ngã xám, Sớm Mai kêu nhỏ Huy ơi Huy ơi! Cái con bé anh thường kêu một cách cưng quý là bé thơ bé dại, bé nguýt háy thấu trời này quả là yếu bóng nhẹ vía quá. Mới nghe tiếng chó sủa đã hồn xiêu phách tán, không cầm giữ nổi dúm ý tưởng nghèo này để tiếp tục cho ra ngòi bút hý lộng trên giấy! Bé của Huy yếu quá, dở quá!
Giờ cái óc Mai rỗng còn hơn cái vỏ dừa, bé bằng cái hạt dưa. Viết thư mà bỏ dở nửa chừng có xúi quẩy gì không anh? E tình ta sẽ dở dở ươn ươn mất? Thình lình, Sớm Mai bỗng nghe cơn nóng đâu từ sáu phủ năm tạng mưng ngợp đẩy lùi cơn lạnh. Cơn nóng thủ thỉ bảo Mai phải viết tiếp cho xong cái thư kẻo mai kia mốt nọ hối không kịp. Ăn năn cũng bằng thừa. Trước đây mai đâu có mê tín dị đoan thế này? Ra vườn đuổi chó cắn nhau hớp nhằm gió độc chắc?
Lại ngồi vào ghế. Sớm Mai đưa hết mười ngón tay ngà lên bóp trán, xoa cằm, vuốt chót mũi… suy nghĩ. Ðây là cái thư thứ ba. hai cái trước viết xong đọc lại thấy sao chữ nghĩa ngổn ngang quá, lủng ca lủng củng cứ như người nói ngọng hoặc cà lăm. Ðọc lại một lần nghe lạnh sau ót. Ðọc lại lần hai nghe nhồn nhột đôi gan bàn chân, nhột sống lưng. Không đủ can đảm đọc lên lần thứ ba. Bèn xé. Lần này ngỡ sẽ trơn tru. Nhận thư hẳn anh Huy sẽ chắc lưỡi chục lần khen thầm tài vọc chữ giỡn câu, lựa vần ghép chữ. Bây giờ hóa ra tắc tị.
Ðất ơi chán ghê! Trời ơi rầu quá! Viết thư tình ai dám bảo là dễ nhỉ? Khó ghê nơi. Nói có cơn mưa ngoài trời chứng giám, lúc này nếu đọc thấy trên báo, nghe ai mách bảo có chỗ nào mở cour dạy viết thơ tình chắc Sớm Mai sẽ ba chân bốn cẳng chạy đến xin ghi danh học ngay. Lớp mở dưới biển cũng xuống. Học trên non cao cũng ráng cơm đùng gạo bới lên non.
Mắt ơi nản quá! Tóc ơi buồn ghê! Ai dám bảo viết thư tình là không cần học nhỉ? Nói có con thằn lằn – thất tình? – Ðang ngủ lơ mơ trên bậu cửa sổ làm chứng, nếu bây giờ có ai giỏi khoa viết thư hạ cố tới nhà bày cho Mai một hoặc nửa câu thôi, Mai sẽ bày hương án tôn làm sư phụ ngay.
Bóp trán, xoa cằm vuốt chót mũi suy nghĩ không xong, Sớm Mai bèn dựa ngửa ra lưng ghế, tay chống cằm, tay đưa cây bút lên miệng ngậm, hạ rèm mi xuống hệt con mèo ốm đang ngái ngủ. Ai dám bảo phải lòng nhau là sướng nhỉ? Chán vạn chi cái khổ.
Ðể ý nhau chút xíu, gặp nhau giữa đám đông cho kẹo cũng không dám nhìn thẳng mặt nhau, sợ thiên hạ bắt gặp: khổ!
Nhận nụ cười tươi rói tình đầu tiên nghe người cứ xiêu xiêu như còng phải gió dù cả đời chưa hề nhấp một giọt rượu: khổ!
Nhận cuốn sách tặng. Vừa đọc vừa ngẫm nghĩ, những dòng này ta đang đọc người tặng từng đọc qua. Ðoạn này ta thấy vui, đoạn kia ta nghe buồn. Không biết tâm cảm người ấy lúc đọc có giống ta? Tư tưởng người ấy có gặp ta ở điểm nào không? Băn khoăn quá chừng: khổ!
Ði coi phim. Phim hài chẳng nói làm gì. Gặp phải phim có cảnh đời éo le, chuyện tình tan vỡ. Giương mắt ngó lên màn ảnh mà trí tưởng tượng mình là nhân vật nữ, người ấy là nhân vật nam và, dù chỉ là tưởng tượng, cũng vẫn buồn và âu lo không can nổi, có khi còn khóc ngon lành: khổ!
May một chiếc áo mới. Dù chỉ là áo trắng mặc đi học. Mặc thử áo trước gương, tức khắc nghĩ ngay đến người ấy. Thắc mắc chẳng biết chàng có thấy đẹp như ta thấy không? Chàng có thấy duyên dáng như ta đang mê cái duyên dáng chiếc áo vừa mang lại không? Gặp người ấy cứ tỉnh bơ, lom lom dòm mặt ta, không lý gì đến chiếc áo mới. Ta bèn buồn rất bâng quơ: khổ!
Xách giỏ đi chợ với mẹ. Ngang qua hàng vải. Tim bỗng nổi trống trong lồng ngực chẳng biết vì thất vọng hay vì ghen tương khi thấy người ấy sóng vai một cô gái khác bước, âu yếm chụm đầu vào nhau nói nói cười cười, khen chê một mặt hàng nào đó. Sầu muốn xỉu cũng ráng lết tới trừng mắt nhìn tận mặt gọi là bắt quả tang. Tới gần, hóa ra anh chàng nào đấy chỉ từa tựa giống, hao hao in chứ chẳng phải chàng. Ta bèn cứng họng ngậm cục quê. Về tới nhà rồi vẫn còn cảm thấy quê: khổ!
Thỉnh thoảng ta bỗng thích gặp người ấy trong mơ. Lúc lên giường ngủ, nhắm mắt mường tượng một cảnh thật thơ mộng. Ví dụ, ta cùng người ấy dạo chơi trong một cánh rừng đầy hoa. Ta hái hoa còn chàng đuổi bắt bướm. Mường tượng thật lâu, thật rõ nét để hình ảnh in sâu vào “bộ nhớ”, ký ức sẽ chiếu lên màn ảnh thần trí cho ta xem lúc ngủ. Thế nhưng, không ít lần “bộ nhớ” chơi khăm, lúc mơ khác hẳn khi mường tượng. Ví dụ, trong cánh rừng thơ mộng ấy thay vì chàng, lại mơ thấy một lão cọp mắt lé đuổi ta chạy sút cả guốc, bay cả nón, la khóc om sòm. Ui, người mộng hóa thành cọp mơ: khổ!
Gật đầu nhận cái hẹn lần thứ nhất, chợt áy náy nửa muốn đến nửa muốn không. Hồi hộp, mất ngủ, biến ăn, môi khô miệng nhạt: khổ!
Tới ngày hẹn phải biến báo đủ thứ lý do dối cha mẹ để ra khỏi nhà vào những giờ giấc bất thường: khổ!
Trước giờ hẹn mười lăm phút còn giữ rịt chiếc gương, dượt lui tới vài cái chớp mắt, nhún vai, mủm mỉm cười cứ thấy sao mình vô duyên hơn thường ngày quá. Gặp gỡ, không muốn biến thành tượng đá vẫn ngây ngô, lưỡi bỗng cứng trong miệng và ngôn ngữ bập bẹ rất giống thuở thôi nôi mới tập nói tập đi: khổ!
Ðại khái thế, còn hàng lô hàng lốc cái khổ linh tinh hầm bà lằng khác nữa và, sau những cái khổ ấy giờ đến cái khổ phải viết thư! Sớm Mai nhả cây bút, vui vẻ buông tiếng thở không dài không ngắn, vuốt tia nhìn mượt mà lên đọt cây trứng gà ngoài vườn. Phía ấy, một làn khói bếp lặn lờ bốc lên trên mái nhà láng giềng. Khói. Làn khói. Mai lặng nhìn làn khói. Và, dòng điện bị ngắt tức tưởi khoảnh khắc trước vụt liền mạch. Ngọn đèn nửa xanh nửa tím trong Mai bỗng cháy bùng. Cô hoan hỷ cầm bút lên tay, cúi xuống tờ thư viết tiếp:
Anh ơi! Làn khói bếp nhà láng giềng không dưng gợi nhớ đến “làn khói bếp” bốc tỏa từ anh. Chính xác hơn là từ môi anh.
Giờ này anh đang làm gì? Ðang lang thang dưới mưa hay đang ngồi trầm ngâm trong quán cà phê nào đó? Dù ở đâu hay làm gì, hẳn anh cũng đang phì phà khói thuốc phải không?
Một ngày hai mươi bốn giờ, một nghìn bốn trăm bốn chục phút, hình như lúc nào miệng anh cũng nhả làn khói bếp, ủa quên, khói độc! Hút quên ăn quên ngủ. Hút một chặp e anh lú lẫn, quên mất tiêu Mai luôn. Hôm nọ đọc báo em thấy người hút mất bảy phút đó anh.
Hút thuốc nhiều sẽ mắc bệnh ung thư. Ung thư nơi nào cũng còn tàm tạm. Ung thư tim thì thâm nguy. Trùng ung thư khoét thủng tim anh hỏi còn chỗ đâu để đựng hình bóng người ta hở?
Thử tưởng tượng đem những điếu thuốc anh từng đốt từ thuở anh mới biết hút đến nay nối lại, hẳn sẽ dài bằng con đường từ lục địa lên các hành tinh. Dễ sợ chưa? Kinh khiếp phải không? Mới thử tưởng tượng thôi cũng nổi da gà da vịt.
Ðừng hút nữa được không? Biết không, Sớm Mai ghen vơi bè lũ, họ hàng, bộ tộc thuốc lá lắm đấy. Thuốc lá luôn hiện sừng sững oai linh ngang tàn trên môi anh, nằm cận kề trong cái túi áo anh, cạnh tim anh. Còn Mai xa anh quá chừng. Xa tới hàng vạn gang tay. Nếu có quyền hành em sẽ ra lệnh cho thế gian diệt trừ hết thuốc lá. Hốt thuốc lá đổ xuống biển hết. Hoặc, tập trung tất thảy mọi kẻ nghiện thuốc lại, bắt mỗi người hút một điếu thuốc dài cả ngàn cây số. Hút không cho ăn cho ngủ. Hút đến lúc mệt xỉu, trút hơi thở cuối cùng luôn.
Có phải vì hút thuốc nhiều nên trông anh có vẻ gầy guộc, ốm yếu ho hen? Nghe đâu người ta đang mở chiến dịch bài trừ ma túy. Hãy nghe lời Mai anh nhé. Ðừng có ham lang thang ngoài đường nhiều, có khi mấy ông chuyên viên bài trừ có thể lầm anh với bọn ghiền xì ke bắt anh anh vào trại cai mất.
Ui, quen rồi thương anh quả là mệt tim quá. Hết lo gần rồi lại… lo xa! Lo riết e một ngày hay đêm đẹp trời nào đó em biến thành cái trái cây chín háp mất.
Chị Mai ơi mở cửa. Làm gì im ru bà rù như Phật trong chùa thế?
Tiếng kêu léo nhéo của bé Châu làm cây bút dang phăng phăng “trôi tới hệt thuyền ra cửa biển” bỗng dừng phắt lại giữa trang giấy mênh mông. Hình ảnh anh Huy – nạn nhân của con ma khói bị áp giải vào trại cai ngậm ngùi diễn hành qua trí tưởng tượng khiến Mai nghe cay cay khóe mắt – vụt gãy gập.
Sớm Mai dằn dỗi buông bút đứng lên, phụng phịu lê dép ra mở cửa. Nhóc Châu ào vào, cởi vội áo mưa tíu tít nói:
Một tai nạn rùng rợn vừa xảy ra ngoài phố. Một ông đi honda tông phải một cô gái. Cô gái văng ra xa đụng nhằm bà lão…
Sớm Mai trừng mắt, ngắt lời:
Biết rồi. Bà lão văng ra xa đụng phải cái cột đèn. Cái cột đèn tống Châu một đạp, và Châu văng về tới nhà phải không?
Giọng chua hơn chanh hơn giấm. Ðôi mày vòng nguyệt cau lại vẽ đôi cánh chim nghiêm lạnh trên trán. Chị Mai trông không vui. Chị Mai đang bực mình. Bé Châu ngỡ ngàng tắt nụ cười, định thủng thẳng kể tiếp vụ tai nạn nhưng Mai đã bất lịch sự kê ngay cái tủ chè vào miệng hắn:
Ði hớt tóc ngay. Gớm, tóc tai trông phát khiếp.
Cái luờm của cô chị làm cậu em ỉu xìu hệt quả bóng bị xì hơi. Châu đút hai tay vào túi quần lúc lắc đầu tóc dài:
Em phải làm xong năm chiếc thuyền để còn đua với bọn thằng Kính. Làm thuyền xong đi hớt tóc được không?
Ðược được!
Sớm Mai xua tay như thầy pháp đuổi tà. Cậu bé lửng thửng quay ra nhà sau. Ngồi vào ghế. Dõi mắt xuống trang thư viết dở. Sớm Mai chầm chậm đọc lại những đoạn đã viết, cảm thấy thú vị như thể một người tập tành viết đang thưởng thức những dòng mới toanh của tác phẩm đầu tay. Cô mỉm cười hài lòng, thầm phục mình không biết để đâu cho hết. Mường tượng lúc Huy đọc thư, hẳn anh chàng nhăn mày nhíu mặt tí chút, có khi xúc động vỡ thành tiếng cười giòn hơn bánh mì mới ra lò, hoặc cảm động đến rơi nước mắt lộp độp, mát mẻ hơn mưa thu. Chắc chắn anh chàng sẽ không thốt tiếng nào ngoài tiếng tuyệt! tuyệt quá!
Ngước ngắm hàng chuỗi kim cương long lanh nối nhau trượt êm qua cành lá bồi hồi rụng xuống đất, Sớm Mai nghĩ phải đem những hạt mưa khảm vào thư. Phải tả cho anh Huy thấy những hạt mưa đẹp não nùng mới được. Ðang loay hoay sắp chữ đặt câu, bỗng nghe bà bán đậu phộng rang ngang qua ngoài ngõ cất tiếng rao lảnh lót. Mai định ra mua vài gói nhưng rồi cô mím môi xuống trang giấy. Quên mất những hạt mưa. Mai viết:
Anh à, trong lúc đang viết thư, bà bán đậu phộng rang cất tiếng rao dụ khị ngoài cổng.
Ước chi lúc này hai đứa đi rong vào thành nội vừa ngửa tay ngửa mặt hứng mưa vừa ăn đậu phộng rang thì tuyệt biết mấy. Mưa và sương mù có giăng bốn phương tám hướng thây kệ mưa sương, vỏ đậu rãi dọc những con đường mình sẽ dắt dẫn mình quay về, không cách chi lạc được. Ðậu phộng rang béo ngậy thơm tho, kỷ niệm mang về dấu kín trong ký ức hai đứa cũng sẽ thơm tho béo ngậy.
Sớm Mai muốn chạy ra mua vài gói hết sức nhưng thôi. Một mình. Không anh. Hẳn đậu phộng rang đắng nghét.
Uớc chi lúc này anh hóa thành chim bay vào cửa sổ để em bóc đậu phộng rang mời chim. Ui! Không hiểu tại sao, thỉnh thoảng Mai hay bắt gặp mình tưởng tượng lẩm cẩm in một bà lão. Theo cách nói của dì Út Nhã thì bởi vì dạo này thỉnh thoảng em bị con ma nhớ hành!
Dì Út bảo trong mỗi người chúng ta thường chứa lắm con ma nhỏ. Khi đói bụng là bị con ma đói hành. Lúc khát nước, bị con ma khát hành… Bây giờ em mới biết thêm ngoài những con ma kia còn có ma nhớ nữa. Chẳng biết con ma nhớ trong em có họ hàng gì với con ma nhớ trong anh không? Nó có hành hạ anh như đang hành hạ em không hở?
Những con ma nhớ, dì Út. Sau dì Út rồi kể chuyện gì. Chẳng lẽ liệt kê hết anh chị em nội ngoại mình cho anh ấy biết? Ui, không nên. Lẩm cẩm thật! Sớm Mai chơm chớp mắt bối rối. Cây bút dừng sững tựa cây cày đứng ngu ngơ một cách buồn phiền giữa đồng trống.
Mai lại đưa tay bóp trán, vuốt mũi suy nghĩ. Nên viết gì thêm cho đầy khoảng trống trang thứ ba? Lá thư mà bỏ trống cả một khoảng dài nom nghèo nàn sao ấy. Phải chi có tài vẽ, Sơm Mai sẵn sàng vẽ bông hồng hay chó mèo chim bướm điền thế vào cho xong. Thư tình có bao giờ kèm theo hình vẽ không nhỉ?
Mưa Tiếp tục chơi nhạc nhẹ ngoài vườn. Những điệp khúc lặp đị lặp lại ru dỗ nỗi buồn niềm vui nào có tên lẫn không tên. Mưa vô tình. Mây bay lá rụng cũng vô tình. Nào có ai hay cô gái trong song cửa không cần soi gương cũng dư biết mình đang mang gương mặt băn khoăn và lòng bối rối còn hơn tóc rối. Hết ngán ngẩm chiêm bái khoản giấy trống tên đến thôi miên con thằn lằn ngủ quên trên bậu cửa sổ. Sau cùng Sơm Mai khẽ lắc đầu đứng lên, thấy mình thong thả mặc áo len, khoác áo mưa, đội mũ. Ði đâu?
Ðang bị con ma nhớ hành mà. Ði đâu chẳng được? Mai thầm nhủ. Mai mủm mỉm cười gật đầu.
Cứ bước chân ra đường, gió mưa sẽ mách bảo mi nên đi về hướng nào. Hướng sáng sáng trưa trưa chiều chiều đạp xe đi học, học về.
Hướng mùa hè giờ giấu mặt đâu đó sau rặng núi dài màu khoai tía.
Hướng mùa xuân giờ xa ngăn ngắt sau hàng mây chùng nặng trên đền đài lăng tẩm.
Hướng mùa thu đang bàn giao gió mưa cho mùa đông mai này kéo dài lê thê những màn sương giá buốt.
Hướng nào? Sơm Mai kêu bé Châu nói đại:
Lát nữa anh Ðạt về có hỏi cứ bảo chị đến nhà chị Cẩm Hương mượn cuốn sách nghe.
Ðạp xe long rong qua những ngả đường đan dệt bụi mưa và lá úa, Mai đảo bắt bốn hướng cầu may, hồi hộp Huy sẽ bước ra từ quán cà phê nào đó. Bất thần xuất hiện ở một ngõ khuất đường quanh nào đó.
Gặp gỡ tình cờ thường là những cuộc gặp thú vị. Kẻ này lang thang tình cờ gặp kẻ kia như người đi biển lạc đường bỗng gặp được đất liền, dù đất liền ấy chỉ là một đảo hoang cằn cỗi. Chẳng biết trúng gió gì mà Mai ví von lạ tặc thế. Phố xa mênh mông, rộn ràng xe cộ trẻ già trai gái tới lui tấp nập mà là biển hoang vu sao? Mai là người đi biển trôi dạt sao?
Không thấy Huy đâu. Chỉ thấy toàn là người dưng xa lạ. Sớm Mai thoáng thất vọng định quay về nhà ngồi đối mặt đìu hiu cùng trang thư bỏ dở, khấn vái trời đất quỷ thần gì gì đó phù hộ cho cô viết trọn bức thư… tình. Một “đảo hoang” không trụ yên chỗ, bước ra từ một hiệu tạp hóa bỗng lên tiếng gọi:
Sớm Mai, đi đâu mà đạp xe thơ thẩn như người mất hồn vậy?
Ui, dì Út!
Mai vội vàng tấp xe vào lề, chộp bàn tay búp măng của cái “đảo hoang” mỹ miều vừa “trôi” tới sát cô lắc lắc, mặt mày rạng rỡ hệt người sắp chết đuối vớt được phao.
Út Nhã long đôi mắt bất loạn mí – nhiều mí quá đếm không xuể – vuốt cái nhìn nhọn tợ đuôi tôm từ trán đến ngực cô cháu cười nửa miệng:
Mi đi đâu suốt tuần không thấy ghé nhà đấm lưng cho ngoại hả? Ðồ bất hiếu bất mục quá!
Bất hiếu thật. Trong khi ngoại đang mỏi lưng muốn chết mi lại ngồi lì một chỗ mơ mộng viết thư tình vớ va vớ vẩn. Sớm Mai chớp mắt hai cái chữa thẹn nói tỉnh khô:
Cháu định tới nhà ngoại đây mà. Dì đi đâu trông cô đơn ngạo nghễ thế?
Nhã thấp giọng nửa đùa nửa thật:
Ðừng, khoan về nhà đã. Dì đang đi trốn thì mi cũng chưa nên về.
Dì đi trốn à? Trốn ai? Trốn cái gì?
Nhã ngồi lên yên sau, giục:
Ðạp lẹ đi. Hạ hồi phân giải.
Ði. Những vòng bánh xe quay tít tiếp tục cuốn gió. Mây trên trời dày hơn nên mưa không rơi xuống mặt đất nữa. Thôi mưa, nhìn quanh thiên hạ bớt co ro. Cõi trần chợt hừng lên tươi rói. Chút nắng hanh hao phết lớp vàng nhợt nhạt mỏng manh lên phố xá dễ xui lòng buồn buồn hơn, lòng vui chỉ vui le lói.
Sớm Mai lắng nghe lòng mình, hình như không buồn không vui, hẫng hẫng trống trống. Có điều con ma tò mò ngủ yên đâu đó tận hồn trong bỗng cựa mình vương vai thức dậy đánh lùi con ma nhớ, bắt cái xác ngoài của Mai cứ nghe gai gai. Trốn? Tại sao dì Út đi trốn nhỉ? Mai e dè lặp lại câu hỏi. Nhã ỡm ờ:
Chuyện người lớn. Con nít như mi không nên biết!
Người lớn! Tiếng là dì nhưng dì Út cũng chỉ nhỉnh hơn Mai có ba bốn tuổi chứ mấy. Bây giờ có ai nói về thuyết nhân quả, luân hồi của đạo Phật chắc hẳn Sớm Mai sẽ tin ngay. Lúc nãy ở nhà cô đã kê cái tủ chè vào miệng bé Châu thì giờ đành ngậm cái tủ chè của dì Út vừa kê vào miệng.
Sớm Mai ngậm miệng, tưng tức nhưng vẫn ngoan ngoãn theo ngón chỉ của Nhã thong thả đạp xe về hướng Nam Giao.
Trong khi tác giả của bức thư đang rong xe qua phố thì ở nhà tờ thư viết dở đặt hớ hênh trên bàn học bị lũ gió nghịch tinh lẻn qua cửa sổ lật giở tứ tung lung tàng. Gió chẳng thèm đọc trộm mà “chu miệng” thổi cho mấy thờ giấy bay tung xuống mặt sàn.
Xế chiều. Mai trở về nhà chân không run bụng không đói vì đã được dì Út “hối lộ” một tô bún bò nóng hổi vừa thổi vừa ăn. Lòng thanh thản, chẳng còn tưng tức nữa bởi bí mật của cái gọi là vụ dì Út chạy trốn đã được Nhã vui vẻ bật mí khi Mai đã đưa Nhã đến nơi cần đến.
Nhóc Châu với một lô thuyền giấy trên tay và mấy đứa bạn láng giềng – thuộc loại thứ ba. Nghĩa là nghịch tinh nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò – đang loay hoay vén những dề cỏ chắn ngang dòng mương bên mí vườn để khai thông thủy lộ.
Thoáng thấy Sớm Mai cu cậu kêu nhặng xị:
Thuyền tụi em sẽ ra tới sông trôi lên thấu Bến Ngự. Chị có gửi gì thuyền sẽ chở đi cho.
Sớm Mai cười nụ bao dung đằm thắm, nheo mắt lơ đãng nhìn dòng nước bềnh bồng những chiếc thuyền giấy cỏn con. Những chiếc bé bé xinh xinh từng trôi đi trôi lại trong tuổi thơ của mình, nay trôi qua thời thơ ấu của nhóc tì Châu. Những chiếc thuyền trôi mải miết rồi khuất dạng bao giờ chẳng hay. Một sáng sương lam hay chiều sương tím nào đó mình thức dậy và bỗng lãng quên, không còn nhớ đến chúng nữa. Ơi những chiếc thuyền giấy tội tình đã trôi qua kẽ đời mất hút, các người có trách giận con bé “bạc tình” này không? Ngày nào Châu sẽ lớn bổng lên thành chàng trai không biết hắn có dứng ngẩn ngơ nhìn dòng chảy để tưởng niệm, để buồn đúng một phút rưỡi như mình lúc này, cay cay cuối khóe mắt, định nói cái gì đó nhưng Châu và lũ bạn đã theo thuyền trôi đến tận cuối vườn.
Thoạt bước vào nhà, đến bên bàn học Sớm Mai tái mặt.
Sớm Mai muốn hét cho rung chuyển trời đất. Ðổ hết nhà cửa. Gãy hết cây cối. Sập hết cầu cống tháp chuông.
Sớm Mai muốn khóc một trận cho cả thành phố tha hồ ngập lụt.
Không hét. Không khóc nổi. Mắt rỗng. Trí rỗng. Lòng rỗng. Nỗi buồn pha giận dồn nén muốn vỡ buồn gan túi mật.
Sớm Mai ngây ngẩn nhìn mặt bàn trống trơ. Cây bút bị lẻ loi lăn rơi dưới gầm ghế.
Lá thư đầy đặn từng chữ yêu, mềm mại những dòng thương dành cho anh Huy ngàn lần thương mến đã mọc cánh bay đi đằng nào rồi?
Lá thư dở dang Sớm Mai định nối dài thêm bằng nhiều tình lắm tứ bắt được khi long rong ngoài đường dưới bầu trời vừa tạnh mưa, thưa gió, nhạt nắng chiều nay thế là tiêu diêu về miền cực khổ hay cực lạc nào rồi?
Bất động ba mươi giây, bốn mươi giây rồi Mai thảng thốt gọi:
Châu, Châu ơi!
Tiếng kêu va vào vách nhà, bàn ghế tủ giường, chui tót ra vườn không mảy may âm vọng. Tiếng kêu mất hút vào lòng đất, bay biến vào thinh không.
Mẹ và anh Ðạt chưa về. Cơn mưa đã đến, đã đi. Mùa thu sắp tạm biệt. Mùa đông sắp ngự. Bốn phía quạnh hiu vây ngợp.
Sớm Mai thẩn thờ bước ra vườn. Ðứng nhìn dòng nước chảy. Ngẩng nhìn bầu trời quang tạnh. Dưới đất không có bé Châu. Trên trời không có bé Châu. Thằng nhóc chắc đã theo thuyền “trôi” lên tới Bến Ngự rồi.
Sớm Mai thở dài. Nước mắt ứa hạt lăn trên má.