Một Câu Chuyện Tình

white noise for sleeping link
shopee-sale

Một Câu Chuyện Tình

 

Tập 1

 

Con bướm vừa đáp xuống cánh hoa vàng, Phương Nam rón rén tiến lại. 
Nhưng dường như bước chân của cô vẫn không êm nhẹ hết mức hoặc nhuỵ hoa kia không có gì hấp dẫn, con bướm đã bay lên rồi. Cô chắt lưỡi nhìn theo tiếc rẻ. 
Từ dưới ruộng, nơi có nhóm người tuốt lúa, Hải đi lên làu bàu: 
− Bỏ mấy con bướm đó đi Nam ơi, anh rủ ra đây săn ảnh đồng áng mà, sao mới chụp có chút xíu lại quay qua nghía hoa với bướm rồi. Có ai tổ chức hội thi ảnh đề tài hoa bướm đâu. 
Phương Nam nheo mắt nhìn theo con bướm, miệng đáp lời anh: 
− Em chụp nó đâu phải cho cuộc thi Ảnh Mùa Xuân gì đó của anh. 
− Vậy chụp để làm gì? 
− Tại thích. 
Hải chắt lưỡi: 
− Em lại đốt phim nữa rồi. Tiền làm ra chắc em tiêu phân nửa vô đống phim ảnh chụp ngẫu hứng cho riêng mình kiểu này hoài quá. 
Gỡ cuốn phim khỏi máy và thay một cuốn mới, anh nói: 
− Hôm trước anh nghe thầy phàn nàn là mấy cái ngăn tủ đựng phim và ảnh của em đã muốn đầy tràn vì tật bấm máy đốt phim rồi. Làm thợ ảnh kiếm tiền cũng chả nhàn nhã gì, em phóng tay phí đạn kiểu đó thì làm sao có dư. 
Mắt vẫn nhìn theo con bướm nhởn nhơ. Cô suỵt nhỏ: 
− Anh cứ nói hoài, con bướm nó không chịu đâu kìa. 
− Không đậu lại thì kệ nó, nghĩ cách dàn dựng cảnh thu hoạch đồng áng cho anh còn hay hơn. Nếu anh mà đoạt giải kỳ này, dù là giải khuyến khích cũng được, anh sẽ đãi nhỏ đi ăn tiệm một chầu. 
Cô phì cười quay lại: 
− Anh nôn giải thưởng dữ vậy à? Anh nói em đốt phim nhưng em phí phim thì cũng có một mớ ảnh đẹp cho riêng mình, còn anh đốt phim cho mấy cuộc thi ảnh hoài, cả ngàn tấm dự thi mới chọn vài tấm đoạt giải thôi, kỳ vọng mãi vô đó làm chi. 
Hải xua tay kêu lên: 
− Đừng nói rủi, có đốt bao nhiêu phim, anh cũng quyết chí săn bằng được ảnh đẹp để đạt ít nhất một giải thưởng mới thôi. 
− Chi mà cực vậy. 
Hải trợn mắt: 
− Có một giải thưởng thì vừa được vinh dự, nở mày nở mặt trong giới cầm máy, vừa có cơ hội tiến triển hơn cho nghề nghiệp mà, ai không muốn. 
Phương Nam lơ đãng cười. Dĩ nhiên cô cũng hiểu điều đó, nhưng chuyện cố công săn ảnh để nộp dự thi kiểu anh thì có vẻ cuồng tín quá. Nghề nhiếp ảnh nhiều khi đâu cần tạo tiếng tăm và sự nghiệp theo một hướng duy nhất là đoạt giải thưởng đâu. Những sư huynh hiện làm ăn khá với nghề, theo cô biết cũng chưa từng đoạt giải thưởng nào. 
− Thôi, làm ơn ra dựng cảnh tiếp cho anh đi. – Hải lại nằn nì. 
− Em dựng rồi đó, sao anh không chụp? 
Hải lườm cô: 
− Em nói dễ. Dựng xong lại bỏ ra đây, không có mặt em, mấy cô ở dưới cứ sường sượng sao đó, khó chụp quá trời.

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây