Nước Chảy Hoa Trôi

white noise for sleeping link
shopee-sale

Khánh Vân

Nước Chảy Hoa Trôi

Chương 1

Du giơ tay bấm chuông. Có lẽ cái đường dây chuông này dài ghê lắm, nên tiếng kêu của nó lọt thỏm vào đâu đâu xa lắc. 
Tùng đứng cạnh anh, tay xách nách mang lỉnh kỉnh đủ thứ. Nào là máy chụp hình với cả bộ chân khung, nào là phao bơi chưa thổi hình cái ca nô với cặp bơi chèo. Du nhìn bạn buồn cười. Chỉ cần rủ một tiếng bâng quơ đi miền Trung thăm bà cô, là Tùng hăm hở đòi theo ngay, hắn vốn khoái màn phiêu lưu miền đất lạ mà. 
– Sao mày không để hành lý trong xe, cửa mở mình lái thẳng vào sân, gánh gồng mà làm gì ? – Anh hỏi. 
Tùng lơ ngơ nhình lại mình: 
– Ờ há, bộ cái sân rộng lắm hả mày ? 
Phụ bạn bỏ trở lại hành lý vào băng sau, Du nhún vai: 
– Có biết đâu. Đã nói tao ra đây lần đầu tiên mà. Nhưng nghe nói bà cô hơn nửa đời người không giao tiếp với ai, đợi người ta ra mở cửa cũng lâu lắc, cứ ôm đồ đứng đợi đến bao giờ ? 
Tùng gật gù ngắm cánh cổng to lớn với giàn hoa tím buồn tẻ. Anh định hỏi Du điều gì đó thì bỗng nghe tiếng động lách tách làm Du đang dựa vào xe cũng phải quay lại nhìn. 
Cánh cổng sắt nặng nề mở ra từ từ, chầm chậm với tiếng đệm theo làm anh nghe rợn người. 
Tùng mớ to mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Một con đường nhỏ trải sỏi dài hun hút từ sau cánh cống dẫn đến một ngôi nhà kiểu cổ ở tít bên trong. Hai bên con đường sỏi ấy cây cối mọc theo hàng lối khá đẹp. 
Du lên tiếng hỏi người mở cổng, một ông già, có lẽ là người làm vườn vì đôi tay vẫn còn cầm cái kéo xén cỏ. 
– Chào ông! Xin hỏi đây có phải là biệt thự Thủy Hoa không ạ ? 
Ông ta gật đầu, mắt nhìn dò xét: 
– Các cậu từ Sài Gòn ra phải không ? Hãy vào trong. Bà chủ đã mong đợi từ mấy ngày nay rồi. 
Ông mở rộng thêm cánh cổng để Du lái xe vào. Tiếng sỏi lạo xạo dưới bánh xe, cây cảnh và những hàng hoa màu sắc trôi chầm chậm hai bên cửa kính làm Tùng xuýt xoa. Khung cảnh thật đẹp! 
Một người đàn bà độ sáu mươi mặc tấm áo màu xám đứng chờ hai người ở ngôi nhà chính, trên bậc tam cấp mời họ vào trong gian phòng khách rộng mênh mông với bộ bàn ghế gỗ chạm trố và la liệt tranh họa trên tường mang phong cách cổ xưa. 
– Mời hai cậu ngồi, tôi sẽ vào báo với bà chủ – Bà lên tiếng. 
Tùng đặt mớ hành lý xuống sàn nhà, tiếng động tuy khẽ, nhưng cũng vang vọng khắp phòng. 
– Ngồi tạm đi mày – Du nói – Thấy giống cảnh ra mắt vua chúa trong phim không ? 
Tùng cười, đưa mắt ngó quanh. 
– Nhưng ở đây đẹp thật chứ. Tao đâu có ngờ mày còn có một bà cô ở ngoài này. Ở ẩn mà như thế này giống tu tiên quá. 
Người đàn bà giúp việc khi nãy đã trở ra, cắt ngang mẩu đối thoại của hai người: 
– Xin hỏi, cậu nào là cháu bà chủ ? 
Du nhướng mắt: 
– Tôi đây. 
– Bà chủ đòi gặp cậu ngay, mời cậu vào trong. 
Để Tùng lại với đám hành lý giữa gian phòng khách rộng mênh mông, Du theo người đàn bà giúp việc vào một hành lang nhỏ. 
Căn phòng bên trái đang mở cửa, một vị bác sĩ với áo choàng trắng và túi đồ nghề thầy thuốc bước ra gật đầu chào Du. 
– Bà cụ muốn gặp riêng cậu. Cậu hãy vào một lát đi. Có cần gì cậu cứ nói, chúng tôi ở ngoài này. 
Du bước vào phòng, ánh nắng chiều chiếu le lói từ cửa sổ làm anh hơi chói mắt: 
– Sao không đóng cửa lại ? 
Giọng nói bẳn gắt của người nằm trên chiếc giường cạnh khung cửa sổ làm Du giật mình. 
“Lời chào đón nồng nhiệt ghê chưa!” – Du tự giễu trong khi tạm nghe lời đóng cửa phòng lại. 
– Hãy đến đây. 
Câu nói thứ hai cũng chát chúa không kém làm Du cau mày. Nhưng anh cũng bước lại gần giường, ngắm nhìn cho rõ người đó. 
Nằm bẹp giữa đám chăn nệm là một bà già tám mươi mốt tuổi có hơn, thân thể nhỏ bé, gầy guộc, bệnh hoạn, nhưng gương mặt thì đang cau có, đôi mắt soi mói nhìn thẳng vào Du. 
– Anh là Nguyễn Duy Du, con trai thằng Qúi phải không? 
Câu hỏi xách mé khi gọi tên ba mình làm Du phiền lòng, anh lẳng lặng gật đầu. 

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây