QUỲNH DAO
Thiên Sứ Áo Đen
Chương 1
Giang Hoài đứng tựa bên cửa sổ.
Anh không biết mình đứng như vậy đã bao lâu, đôi mắt mơ màng nhìn xa xăm về phía chân mây thăm thẳm. Những đám mây sà thấp và mọng nước, trời mùa đông lúc nào cũng đầy vẽ u ám trầm buồn. Hay đó chỉ là tâm trạng của anh đã được thời tiết mùa đông và bầu trời nám kia cộng hưởng một cách vô tình? Có thể như vậy lắm, từ sớm hôm nay, khi đến nơi làm việc, anh đã nhận được một lá thư ngắn ngủi từ tay Phương Minh Huệ, vừa đọc xong mấy chữ đó là tâm trạng của anh lập tức trở nên rối loạn. Anh cảm thấy mình như một con côn trùng đang ngủ đông bỗng bị một que nhọn đâm vào, tuy đã thức dậy vì đau nhưng vẫn bị giấc ngủ đè trĩu xuống, muốn cuộn chặt hơn nữa.
Chiếc bì thư đó màu trắng, giấy viết thư cũng màu trắng nhưng được viền vàng xung quanh, ở góc trên bên trái có in hình một thiên sứ nhỏ, màu đen. Từ trước đến giờ, anh chưa từng thấy một loại giấy viết thư nào được trang trí sang trọng và độc dáo như vậy. Trong thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ:
“Giang Hoài,
Em đã về tới Đài Bắc, mười một giờ trưa ngày Mười tháng Một sẽ đến
thăm anh Đan Phong”.
Mười một giờ trưa ngày mười tháng Một! Hôm nay đúng là ngày mười tháng Một đây! Lá thư này đã được tính toán để tới tay người nhận đúng vào buổi sáng hôm nay. Anh xem đồng hồ, buổi sáng hôm nay không biết anh đã xem đồng hồ biết bao nhiêu lượt rồi; giờ là mười giờ tám phút hai mươi lăm giây! Khi người ta chờ đợi, thời gian bao giờ cũng trôi thật nặng nề, chậm chạp. Chờ đợi thật sao? Mìng đang chờ đợi ư? Không định chạy trốn ư? Nếu muốn chạy trốn thì còn đủ thời gian. Nhưng tại sao lại phải chạy trốn? Không lý do gì phải để tránh cô ấy. Đào Đan Phong cái tên anh đã nghe đến hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn lượt … vậy mà con người mang cái tên đó thì chẳng biết tại sao mà bao nhiêu lâu nay, chẳng hiểu vì mắc mớ những gì mà chưa một lần gặp mặt! Đào Đan Phong, anh cứ tưởng suốt đời chẳng gặp được cô, không thể gặp được mà cũng chưa bao giờ hy vọng là gặp được, ấy vậy mà bỗng dưng cô lại đột ngột xuất hiện: Đã không báo trước cho anh biết, cô còn không cho biết địa chỉ và tất cả các thông tin khác. “Em đã tới Đài Bắc”, chỉ giản đơn cóvậy, vậy đã tới Đài Bắc hồi nào? Từ nước Anh tới Đài Bắc là cả một chuyến đi dài, dù có ngồi máy bay phản lực đi nữa thì cũng phải mất hàng ngày, vẫn là một quãng đường dài dằng dặc! Cô đã tới! Cô đi một mình thôi ư? Thôi cần gì phải băn khoăn cô đi một mình hay hai mình, chỉ biết là cô đã tới! Anh sẽ đối mặt với cô ngay bây giờ đây, với Đào Đan Phong một cô gái lạ mặt. Lạ mặt? Lạ mặt thật ư? Anh ngước nhìn những đám mây mù ngoài cửa sổ, tim anh như chìm xuống một biển nước lạnh lẽo tối tăm …
Anh không biết là mình đã trôi nổi trong biển nước sâu kia bao lâu, bỗng thình lình, tiếng gõ cửa phá tan sự yên tĩnh, vang như tiếng sấm làm anh giật nảy mình, tỉnh hẳn; tim anh đập dội lên, các cơ bắp trong toàn thân anh như gồng cứng, anh nghe thấy cả giọng nói của chính mình, khàn khàn và run rẩy:
– Vào đi!
Cửa mở, anh định thần nhìn ra, nhẹ hẳn người các bắp cơ đang căng cứng lại chùng xuống. Ngoài cửa không có người đàn bà lạ mặt nào, không có Đan Phong, không có u hồn từ biển sâu … mà chỉ có Phương Minh Huệ với vẻ tươi cười hoạt bát, tràn đầy khí vị thanh xuân. Cô là nữ thư ký vừa mới tuyển dụng được hơn nữa năm nay khi cô ta tốt nghiệp Đại Học. Cô bê một chồng giấy tờ, miệng nói một hơi không nghỉ:
– Ban biên tập đã lên danh sách những cuốn mới xuất bản trong tháng rồi ạ. ban mỹ thuật đã thiết kế xong bìa cho hai cuốn “Tróc nguyệt ký” và “Cơ lộ”, mời giám đốc xem qua. Ban phát hành nói cuốn “Sơn Thành nhật ký” bán đến hai năm mới hết, có cần tái bản không? Ban kế toán đã thống kê xong tình hình tiêu thụ cuốn, “Khi cây xấu hổ không còn xấu hổ” tháng trước bán rất chạy, đã bán được bốn vạn bản! Ban quảng cáo …
Nghe cô báo cáo tràng giang đại hải, cảm thấy như còn đến hàng trăm việc cần phải nói, vậy mà hôm nay trong đầu óc anh không thể chứa nổi những tên sách, bìa sách, kế hoạch xuất bản nào hết! Anh không nắm bắt được sóng âm phát ra từ phía cô, cũng không tiếp thu nổi nội dung mà cô báo cáo. Anh ra hiệu cho cô ngừng nói, rồi ôn tồn:
– Thôi được, hãy để mọi thứ lên bàn, tôi sẽ xem sau!
Phương Minh Huệ đặt mọi thứ lên bàn, hơi lạ lùng nhìn Giang Hoài, cố vớt vát nói:
– Tất cả các bộ phận đều đang giục, họ nói việc cực kỳ gấp đấy ạ.
Cực kỳ gấp? Cuộc sống sao mà lắm việc cực kỳ gấp thế nhỉ? Anh nhướng lông mày lên, vẻ ngơ ngát. Phương Minh Huệ biết ý, quay lưng đi ra. Nhưng vừa đến cửa, cô bỗng quay trở lại nói vội mấy câu:
– Còn một việc nữa, bản thảo cuốn “Thiên Sứ Đen”, ông đã xem xong chưa ạ? Hôm nay tác giả gọi điện tới giục, họ nói nếu ở đây không dùng được thì mong nhà xuất bản gửi trả lại sớm cho. Họ nói, họ phải kỳ cạch vất vả từng chữ một, mong ông dừng vứt vào sọt giấy lộn.
Thiên sứ đen! Óc anh như luồng điện chạy qua. Thiên sứ đen! Tập bản thảo đó, anh quả là chưa có thời gian lật xem trang nào từ khi nó được gửi tới. Mỗi tác giả đều cho rằng tác phẩm của mình là quan trọng nhất, mà không biết rằng có đến hàng ngàn, hàng vạn trang bản thảo đều cần được xem. Bản thảo chất đóng lại trong nữa năm qua quả thật khá nhiều, anh chưa kịp động tới! Nhưng tại sao cái tên “Thiên sứ đen” lại có vẻ đặc biệt thế nhỉ? Sao nghe quen thuộc thế chứ? Anh bỗng vội vả bước tới lật đật bới tung đống giấy tờ, hồ sơ, bản thảo, phác họa … ở trên bàn và vội vả lên tiếng hỏi:
– Tập bản thảo “Thiên sứ đen” ở đâu ấy nhỉ?
1 2 3 4 5
Thiên Sứ Áo Đen
Tác Giả: Quỳnh Dao