Thủy Vân Giang (Dấu Ấn Tình Yêu)

white noise for sleeping link
shopee-sale

QUỲNH DAO

Thủy Vân Giang ( Dấu Ấn Tình Yêu)

 

Chương 1

 

Dân Quốc năm thứ mười tám, Tây Hồ Hàng Châu.
Lần gặp gỡ đầu tiên giữa Mai Nhược Hồng và Đỗ Tiên Tiên, ở ngay tại Tô Đề, trên chiếc cầu mang tên “Vọng Sơn Kiều”. Sau đó, Mai Nhược Hồng vẫn thường nghĩ, chuyện này cũng giống như Hứa Tiên gặp Bạch Tố Trinh ở “Đoạn Kiều”, trong truyện Bạch Xà Thanh Xà. “Vọng Sơn Kiều” và “Đoạn Kiều” của Tây Hồ, đều đã được định sẵn, là sẽ viết lại vận mệnh của một số người. Điều không giống nhau là, truyện Bạch Xà Thanh Xà chỉ là truyền thuyết, vai nữ chính dù sao cũng chỉ là một con rắn, không phải là người. Còn “Vọng Sơn Kiều”, thì lại dẫn ra câu chuyện của một đám người sống động, câu chuyện của “người”.
Hôm ấy, là ngày tụ họp định kỳ của “Túy Mã Họa Hội” ở “Yên Vũ Lầu”.
Từ sớm, Mai Nhược Hồng đã hăng hái, hớn hở, đem giá vẽ, bảng vẽ, màu, giấy… máng toàn bộ trên chiếc xe đạp ọp ẹp, cũ kỹ của chàng. Hôm đó, tinh thần của chàng vô cùng sảng khoái, vì, trời mới vừa tờ mờ sáng, từ cửa sổ của căn nhà bằng gỗ nhỏ bé, chàng đã thấy được mặt trời mọc lên ở Tây Hồ. Căn nhà bằng gỗ của chàng tọa lạc trên bờ hồ phía Tây của Tây Hồ, đối diện với Tô Đề, mỗi lần, mặt trời mọc ở Tây Hồ đều đem đến cho chàng một sự chấn động mới mẽ. Nước hồ, có khi sương khói giăng đầy, có khi sóng gợn lăn tăn, có khi lung linh mờ ảo, có khi trong vắt lặng lờ. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, nước hồ bao giờ cũng có diện mạo không giống nhau, mỗi lần mặt trời mọc cũng đều không giống nhau. Buổi sáng hôm ấy, Mai Nhược Hồng đã “chụp bắt” được một mặt trời lên hoàn toàn “mới mẽ”. Chàng vẽ được một bức họa thật vừa ý! Cuộn tròn bức họa “Mặt trời lên” mới ra lò thành một cuộn, chàng không đợi được giây phút đem bức họa này đến Túy Mã Họa Hội để cho các bạn của chàng xem, nhất là, phải đưa cho anh em Uông Tử Mặc và Tử Tuyền xem!
Thế là, leo lên chiếc xe đạp máng đầy những thứ đồ nghề hội họa lỉnh kỉnh, cặp dưới nách bức họa “kiệt tác” của mình lúc ban sáng, chàng, miệng huýt sáo, lái chiếc xe đạp bằng một tay, hướng về phía “Yên Vũ Lầu”, đạp đi bằng một tốc độ thật nhanh.
Lúc đó đang là đầu tháng Ba, tất cả hoa đào bên bờ Tây Hồ đều nở rộ. Trên Tây Hồ, một cây hoa đào một cây liễu, sắc hồng hồng trắng trắng của hoa đào, sắc xanh xanh lục lục của liễu rũ, cộng thêm nét hùng tráng của cây cầu, cộng thêm khói sóng giăng giăng của Tây Hồ, thật là cảnh đẹp như trong tranh vẽ! Mai Nhược Hồng tiếc sao mình không có ngàn cánh tay, như Thiên Thủ Quan Âm. Như vậy, mỗi cánh tay chàng, sẽ cầm những cây cọ và mực khác nhau, phác họa hết tất cả sắc nước màu hoa của Xuân Hạ Thu Đông trên mặt Hồ Tây! Chàng đã từng viết hai câu thơ, dán trên tường nhà mình:
– Sắc viết do ta múa,
Phác họa một phiến trời.
Chỉ tiếc, chàng không thể nào có một ngàn cánh tay, cho dù phác họa đến thế nào, cũng không phác ra được một phiến trời cao rộng!
Hai câu thơ trên tường đó, đã được Tử Mặc thêm vào phía trước hai câu:
– Đem rượu buổi hoàng hôn,
Nằm say nơi mây nước!
Tử Mặc thêm vào thật là hay, chàng thật hiểu chàng quá rõ. Do đó Mai Nhược Hồng thường hay nói:
– Sinh ra ta là cha mẹ, hiểu được ta là Tử Mặc vậy!
Thế nhưng, khi Tử Tuyền xem xong, nàng lại không cho đó là đặc sắc, mà lại đem hai câu thơ của Tử Mặc đổi thành:
– Đi hết chốn hồng trần,
Kết thành nơi mây nước!
Thật là một Tử Tuyền thông minh biết mấy! Nàng đã đem cuộc đời lang bạt giang hồ của Mai Nhược Hồng trong mười năm vừa qua, giải thích thật gọn đẹp trong hai câu thơ này.

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây