Hạ Thu
Tiếng Vọng
Chương 1
Lữ Khách Lạ Lùng
SÀI GÒN NĂM 1942…
Rắc rắc…
Rắc rắc… Từng giọt mưa rơi chạm vào cánh lá. Một cái bóng nhỏ lao vội vã trong đêm, lập lèo dưới ánh chớp.
Ngôi biệt thự Nam Lòng nằm im lìm giữa cơn mưa bão. Cánh cửa khóa chặt như vị chủ nhân đã quyết lòng xa lánh chuyện thế gian đầy nghịch cảnh.
Bỗng… Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Ngôi biệt thự trong phút chóc đấm chìm biển lửa…
Trời đất bỗng nỗi lên cơn giông tố. Mưa gió chuyển ầm ầm, vẫn không thể làm dập tắt ngọn lửa căm hờn đang rực sáng.
Bóng nhỏ vừa chạy đến nép mình sau một gốc cây to vừa đưa tay lên vuốt mặt, không hiểu mình vừa vuốt nước mắt hay vuốt nước mưa rơi. Bóng nhỏ lầm bầm:
− Ta lại trễ rồi sao?
Nói xong bóng nhỏ vụt quay lưng bỏ chạy giữa cơn đất chuyển trời rung, mưa cuồng thác lũ. Cái bóng nhỏ như bị hòa tan, nhạt nhòa trong mưa bụi…
… Mưa, chưa có bao giờ Sài Gòn mưa lớn và dai như thế này. Tiếng mưa rả rích, dầm dề trong đêm trường tạo cho lòng người một cảm giác lo sợ không yên ổn.
Nguyên Minh lại chống tay ngồi dậy. Đây là thứ ba chàng trở dậy trong đêm. Không bật đèn, chàng đặt chân trần xuống nền đất lạnh, rồi đi đến bên khung cửa. Lặng lẽ ngắm trời đêm trong cơn giông tố.
Tất cả là một màn đêm bí hiểm! Bầu trời như bị gạch nát bởi những tia chớp ngoằn ngoèo. Hơi nước phả vào người lạnh toát. Chàng chợt nghe một cơn ớn lạnh chạy dài khắp sống lưng. Đài đã thông báo mấy hôm nay miền Trung gặp bão, Sài Gòn mưa gió cũng là chuyện bình thường. Thế mà không hiểu sao lòng chàng lại ngập tràn lo lắng, linh tính như báo trước chuyện không lành sắp xảy ra.
− Đại ca… Đại ca!…
Không gian chợt vỡ ra bởi giọng kêu hoảng loạn hòa lẫn tiếng bước chân ai chạy vội vàng trên nền gạch. Nguyên Minh chợt nghe nhói lên đau đớn. Chàng quay đầu nhìn lại, chưa kịp hiểu gì đã thấy đất sụp dưới chân, không gian nhỏ dần đảo lộn quay cuồng…
Bóng nhỉ lại xuất hiện muộn màng bên khung cửa sổ. Người dậm chân kêu lên tức tối, rồi lại lao mình phóng đi như một mũi tên bay.
− Báo đây! Báo đây! Báo Sài Gòn đặc biệt! Trong một đêm mưa gió, hung thủ đã dùng mìn đánh sập nhà và giết chết võ sư Nam Long gây nhiều xôn xao trong dư luận…
− Võ sư Nguyên Minh, mãnh long của giới giang hồ cũng vừa bị hung thủ làm trọng thương bởi một thứ vũ khí lạ lùng. Tất cả các bác sĩ đã bó tay. Nguyên Minh sống hay chết? Liệu chàng có tham dự nổi giải vô địch quyền Anh Đông Nam Á sắp diễn ra vào trung tuần tháng tới hay không? Xin mời các bạn hãy tìm đọc trên báo Sài Gòn đặc biệt hôm nay! mọi chi tiết đều được tường thuật một cách rõ ràng tỉ mỉ…
Lời em bé bán báo vang lên đã làm cả ga xe lửa bàng hoàng, sửng sốt. Mọi người ào lên giành giựt. Ai cũng muốn mua cho mình một tờ báo có cái tin quá động trời kia. Võ sư Nam Long chết! Võ sư Nguyên Minh bị thương! Chuyện khủng khiếp trong phút chốc đã làm chấn động cả Sài Gòn.
Không khí bỗng dưng im lặng. Mọi người đều chúi mũi vào tờ báo đọc một cách náo nức say chúi mũi vào tờ báo đọc một cách náo nức say mê. Họ quên mất ba vị khách lạ lùng nãy giờ nép mình trong góc vắng, đôi mắt xa vời, như chẳng quan tâm đến mọi thứ trên đời.
− Chú, chú ơi! Mua giùm con tờ báo…
Đứa bé tới gần người khách lạ nằn nì. Có lẽ nó cũng lấy làm lạ vì chỉ có chàng và hai cô gái đi theo bên cạnh là không cầm trên tay tờ báo.
Người khách lạ khẽ mỉm cười, dùng bàn tay không xách vali đưa lên vuốt mái tóc vàng hoe vì cháy nắng của đứa bé và khẽ lắc đầu.
Đoán chừng chàng là một người Ấn Độ, bởi nước da đen bóng, đôi mắt sáng thật sâu và chiếc mũi cao, đứa bé hy vọng tìm được tiền từ bàn tay hào phóng, nó nắm lấy tay chàng lắc lắc:
− Chú ơi! Mua giùm cháu tờ báo đi chú! Báo hôm nay hay lắm! Ngoài việc đăng tin võ sư Nam Long thọ tử, cảnh sát còn phát hiện ra gần nơi hung thủ gây án có bỏ lại một con dao găm kỳ quái, chuôi làm bằng một chiếc nanh heo.
Gương mặt người lạ bỗng dưng biến đổi nhưng mọi người đều mãi mê xem báo, chẳng ai để ý thấy vẻ khác lạ của người khách trừ đứa bé nó tấn công luôn:
− Đây chú xem, người ta có chụp hình con dao đăng trên báo nữa nè!
Mồ hôi đổ ròng ròng trên trán, chàng trai kín đáo rút khăn lau mặt thật nhanh. Đặt vào tay đứa bé một số tiền lớn, chàng lẳng lặng rút tờ báo mà không nói một lời.
Mục đích đã thành, đứa bé vui mừng ôm xấp báo nhảy chân sáo sang nơi khác, bỏ mặc mọi người với ngổn ngang suy nghĩ.
Hai cô gái đứng bên cạnh chàng trai lạ, đưa đôi mắt liễu đa tình lên nhìn chàng như dò hỏi. Nhưng chàng trai đã gấp tư tờ báo nhét vội vô túi áo của mình. Tay nắm chặt cái vali, chàng bước nhanh về phía trước, nét mặt vẫn bất động lạnh lùng.
Phía sau lưng chàng, hai cô gái cũng rảo bước như hình với bóng. Lúc mọi người chợt nhớ ngẩng lên thì ba người như đã biến mất từ lâu. Thật lạ lùng khó hiểu!
Đêm nay là đêm thứ ba, bóng nhỏ đành đứng yên bó tay thúc thủ nhìn Nguyên Minh nằm thiêm thiếp trong cơn mê loạn. Người biết chàng võ sĩ đã trúng phải một thứ kịch độc bí truyền. Trừ người đó ra, không còn ai có thể cứu mạng được.
Nước mắt nhạt nhòa, thấm ướt cả mảnh khăn đen bịt mặt, bóng nhỏ lặng lẽ đưa tay chẩn mạch. Trời ơi! Chỉ còn quá hai ngày nữa là chàng đã trở thành kẻ phế nhân, tàn phế cả một đời rồi! Người đó ra tay thật là tàn khốc! Dù biết trước cả rồi, bóng nhỏ vẫn không kịp ngăn chận.
Đưa tay thầm đếm, bóng nhỏ chợt kêu lên đau đớn:
− Còn không quá mười ngày là cuộc giao đấu đến rồi!
Thật tội nghiệp cho chàng.
Chợt có tiếng động khe khẽ, bóng nhỏ vội vọt mình ra ngoài cửa sổ, đu mình trên tàn cây lặng nhìn vào căn phòng nhỏ.
Nhưng người vừa bước vào không ai khác hơn là đám đệ tử của chàng mặt người nào cũng dàu dàu buồn bã. Họ đã bó tay rồi, đành phải ngồi đây đớn đau nhìn chàng võ sĩ dọc ngang đi dần vào cái chết. Không còn ai có thể cứu được chàng nữa sao? Không, chàng trai trẻ tài hoa kia phải sống! Chàng chết đi là đất nước mất một trang tuấn kiệt oai hùng. Nhưng, còn biết làm sao, khi chính mình – Bóng nhỏ kêu lên đâu đớn. – Khi chính mình, mình cũng phải xuôi tay bất lực!
Trên đường cái bỗng xuất hiện người con gái nhỏ. Nàng đẹp như một bông hoa hoang dã, đôi mắt tròn ngơ ngác nhìn quanh, dáng dấp ngập ngừng như lọ sợ. Hai tay ôm ngực nàng đặt từng bước chân dè dặt lên thềm cửa nhà Nguyên Minh.
Đến trước cửa phòng của Nguyên Minh, nàng dừng lại đảo mắt nhìn quanh, đưa tay đẩy nhè nhẹ cánh cửa sơn xanh. Một tiếng kẹt khẽ vang lên. Mọi người quay lại ngạc nhiên chưng hửng nhìn bàn tay nhỏ gầy xanh xanh khẽ khua tròn tròn trong không khí. Một mùi hương thoang thoảng bay lên ngay lập tức mọi người thấy mắt hoa lên, chân lảo đảo rồi đồng té xuống đất mê man.
Lúc bấy giờ cô gái mới mở cửa bước vào, thái độ có vẻ tự tin hơn. Nàng bước tới gần Nguyên Minh đưa tay hất tấm chăn đắp hờ sang một bên, mái tóc dài che khuất bàn tay đẹp, khiến cái bóng nhỏ dù có cố tâm theo dõi cũng không biết làm gì trong đó.
Một lúc sau, cô gái đẹp ngẩng dậy, trên tay nàng là một cái cây kim nhỏ khoảng hai phân. Đôi mắt nheo nheo như thích thú, nàng lấy từ trong chai ra một viên thuốc nhỏ, khẽ khàng bỏ vào miệng Nguyên Minh. Rồi lặng lẽ đứng dậy bỏ ra đi vội vã.
Từ trên một cành cây cao, bóng nhỏ bặm môi khó nghĩ không biết mình nên đuổi theo cô gái nọ hay xuống xem thương tích của Nguyên Minh? Cuối cùng người chọn phương pháp thứ hai. Dù sao sinh mạng của chàng vẫn quan trọng hơn nhiều!
Trước khi phóng mình vào phòng người võ sĩ, bóng nhỏ đã kịp ghi lại bóng hình cô gái đó vào bộ nhớ. Từ giây phút này trở đi dù cô gái kia có khéo léo hóa trang như thế nào cũng không thể qua được mắt người.
Tuy nhiên, có một điều mà bóng nhỏ chưa được biết. Cô gái đó chính là một trong hai cô gái đã theo chàng trai lạ xuất hiện một lần ở nhà ga xe lửa hôm nào.
Vô địch Quyền Anh Đông Nam Á!
Trận tranh tài có một không hai, nơi hội tụ những tay võ sĩ lừng danh, của các nước Trung Quốc – Việt Nam – Lào… Một võ sĩ vô địch của đất nước Phù Tang. Đặc biệt có sự tham dự của Xuyên Đảo Cát Đăng. Xin mời các bạn mau lấy vé để chứng kiến một cuộc đấu hào hùng, đầy hứng thú!…
Nếp mình trên tàn cây rậm, bóng đen dõi mắt theo mọi người đang lao xao trên nền đất rộng. Phải còn hơn nửa tiếng nữa cuộc giao đấu mới bắt đầu. Vậy mà khắp cả trong ngoài hội ngưỡng mộ, vì số tiền lớn đặt ra để cá độ với nhau? Hay để chờ xem một biến cố lạ lùng? Tất cả điều đó bóng nhỏ không cần biết, người chỉ có một mục đích duy nhất của mình là bảo vệ chàng võ sĩ Nguyên Minh. Song điều đó xem ra không dễ. Vì bóng đen vừa đưa tay lên tấm mạng che mặt bồi hồi lo lắng: Người ấy đã đến rồi!
Vừa định chuyển mình vào phía trong, bóng đen chợt dừng lại bàng hoàng. Người vừa nhận ra một gương mặt quen quen. Cô gái có vẻ đẹp man dại núi rừng, đã một lần cứu mạng Nguyên Minh đang đi vào với vẻ mặt thản nhiên. Bên cạnh nàng còn có một chàng trai kỳ lạ, gương mặt bí ẩn lạnh tanh, cùng một cô gái nữa. Cô gái có đôi mắt màu xanh của rắn lục.
Họ là ai? Bóng nhỏ thầm thắc mắc, tuy nhiện sự có mặt của họ làm cho người cảm thấy yên tâm đôi chút, vì ít ra trong trận tuyến này họ không phải là kẻ nghịch thù!
Tiếng kẻng vang lên, trận giao đấu bắt đầu. Trên võ đài các võ sĩ đang bước vào vòng sơ kết. Bóng nhỏ đưa mắt tìm chàng võ sĩ thân thể cường tráng, nét mặt trẻ trung, chàng như không hay tai họa gần giáng xuống đầu mình. Bóng nhỏ xích lại gần Nguyên Minh như để ngăn chăn kịp thời mọi tình huống xảy ra.
Một võ sĩ người Nhật bước lại gần Nguyên Minh chìa tay thân ái:
− Thế mà mình cứ ngỡ bạn không dậy nổi!
Nguyên Minh cười tươi:
− Cám ơn bạn đã có lời thăm hỏi, mình vẫn còn đủ sức. À, ngồi xuống đây bạn Cát Đằng.
Cát Đằng mỉm cười vừa định ngồi thì có tiếng loa:
− Mời võ sĩ Xuyên Đảo Cát Đằng ra võ đài.
Chiếc loa trên tường bỗng cất tiếng ồm ồm Cát Đằng bắt tay Nguyên Minh đứng dậy:
− Ồ, đến phiên của mình rồi. Bạn ngồi đây nhé!
Nhìn chàng võ sĩ nhẹ nhàng búng mình nhảy lên khán đài, chiếc bóng khẽ lầm bầm:
− Công phu khá lắm, nhưng sao lại là Cát Đằng? Cái tên nghe dịu dàng như một nàng con gái!
Nguyên Minh chừng như cũng sốt ruột, chàng đứng dậy sửa lại chiếc đai trên áo võ sĩ cho ngay ngắn rồi bước đi chầm chậm qua lại trong khu hội trường trống vắng.
− Nguyên Minh…
Bống nhỏ vụt nhảy ra đứng trước mặt chàng, Nguyên Minh thoáng giựt mình rồi kêu lên hồ hởi:- Ơ kìa ân nhân! Lần này người đến đây hẳn có điều gì cần kíp.
Bóng nhỏ nói nhanh, tiếng của người rít qua hai hàm răng nghiến chặt như một tiếng rít của chim rừng:
− Hãy cẩn thận, hắn đã đến…
Nguyên Minh vòng tay:
− Xin đa tạ ân nhân có lời chỉ bảo. Nhưng xin ân nhân cho Nguyên Minh này được biết hắn là ai! Sao lại cố tâm muốn hại Nguyên Minh này như vậy?
Bóng nhỏ khẽ thở dài, lắc đầu không nói, Nguyên Minh lại nói tiếp:
− Thôi, nếu đó vẫn là điều khó nói của ân nhân, Nguyên Minh tôi không dám làm phiền, ơn cứu tử hôm nào xin để lòng tạc dạ.
Có tiếng gọi mời chàng vào trường đấu Nguyên Minh đứng yên nhìn bóng nhỏ giây lát một cách nhẹ nhàng. Bóng nhỏ nhìn theo một lúc lâu rồi khẽ thở dài quay gót, tìm một bụi rậm trút bỏ lốt cải trang, người lẳng lặng hòa mình vào đám đông khán giả, tìm cách đến gần ba người khách lạ lùng kia.
Không giống như mọi khán giả bình thường, ba người khác lạ ngồi im không hò hét, cổ vũ cho bất cứ đối tượng nào. Dường như họ đến đây không phải là để xem đấu võ đài mà đến để ngầm theo dõi một đối thù vô hình.
Trên khán đài chỉ còn lại hai đối thủ, sắp sửa bước vào giải vô địch quyền Anh Đông Nam Á, Dưới ánh sáng của ngọn đèn, Nguyên Minh có vẻ bồn chồn, chàng nhún nhún đôi chân, hai bàn tay đặt trong cặp găng che tròn trước ngực như những khi chàng sắp lao vào trận đấu. Đối diện với Nguyên Minh là anh chàng võ sĩ người Nhật tên gọi Xuyên Đảo Cát Đằng thân thể nhỏ nhưng không kém phần uy vũ đang ném về phía Nguyên Minh nụ cười thân thiện.
Trên sân khấu vang vang lên giọng nói của người giới thiệu chương trình:
− Sau đây là trận thi đấu cuố cùng để tranh giải nhất nhì giữa Xuyên Đảo Cát Đằng vô địch quyền Anh của đất nước Hoa Anh Đào, một võ sĩ hiên ngang với tinh thần võ sĩ đạo từng bách chiến bách thắng trong các lần tranh giải võ địch quốc gia. Cùng với Trần Nguyên Minh, một võ sĩ Việt Nam vừa mới nổi lân chưa quá hai năm, nhưng anh đã được mọi người tặng cho danh hiệu Mãnh Long Xuất Động. Tuy vừa thoát khỏi tay thần chết một cách lạ thường và hi hữu, nhưng với sức mạnh thần sầu quỉ khốc, anh đã hạ nhiều địch thủ có hạng để bước vào trận chung kết gặp gỡ Xuyên Đảo Cát Đằng! Chúng ta hãy chờ đợi ai sẽ là người hạnh phúc nhất trong giải vô địch quyền Anh Đông NamÁ lần này!
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, chàng trai lạ khẽ đưa tay lên sờ mũi. Cuộc giao đấu đã bắt đầu. Cả hội trường im phăng phắc. Trên khán đài Nguyên Minh vừa mỉm cười bảo Cát Đằng:
− Không ngờ chúng ta lại là địch thủ của nhau.
Cát Đằng đưa tay ra rồi lại về nhanh:
− Anh bạn dường như không thích thủ điều này?
Nguyên Minh gật đầu:
− Phải, tuy chỉ mới gặp bạn lần thứ hai thôi nhưng tôi thấy thích phong thái giao đấu của anh bạn quá chừng.
Cát Đằng cười tươi:
− Thế anh bạn có biết là tôi phải cố gắng hết sức mình loại bỏ các đối thủ trên tay, chỉ vì muốn được giao đấu với bạn thôi không?
− Thế à?
Nguyên Minh hụp đầu né tránh một cú đấm của Cát Đằng. Qua hơi gió chàng biết rằng cú đấm của anh chàng người Nhật này không nặng ký lắm. Nhưng… Nguyên Minh lại tự mỉm cười dặn lòng, không được coi thường vì mức độ nhanh lẹ của Cát Đằng hơn hẳn các đối thủ mà chàng đã gặp rất nhiều.
− Thôi không nói chuyện nữa, chúng ta giao đấu nghiêm túc nhé!
Cát Đằng chợt tấp. Nguyên Minh không dám dể ngươi, để hết tâm trí vào cuộc tranh tài!
− Bốp… Bốp…
Cát Đằng đã cho vào mặt Nguyên Minh hai cái đấm tay choáng váng. Điên tiết chàng vung tay móc mạnh vào mặt đối thủ để trả hận nhưng… Chẳng hiểu sao đến giờ phút cuối chàng lại cảm thấy không nỡ? Có lẽ nụ cười rạng rỡ đầy thân thiện của Cát Đằng làm cho chàng võ sĩ vô địch phải chùn tay để…
− Bốp…
Ăn thêm một cú nốc ao vào hàm hạ, Nguyên Minh loạng choạng té nhào vào khung dây giăng dọc khán đài:
− Một… Hai…
Tiếng trọng tài vang lên mơ hồ văng vẳng Nguyên Minh đảo mắt nhìn xuống khán đài. Những cặp mắt tin yêu đang nhìn chàng chờ đợi, trong đó có cả đôi mắt của chiếc bóng nhỏ đã âm thầm cứu mạng cho chàng trong những cơn nguy biến.
Không! Nguyên Minh nhớ đến những đối thủ vô hình. Chúng luôn luôn mong cho chàng trai bại trận. Không, giữa đấu trường chàng không được quyền nương tay cùng địch thủ. Nguyên Minh ngẩng dậy thật nhanh. Chàng chợt nhìn thấy đôi luồng nhỡn quang của ai xanh rực như cặp đèn pha rọi thẳng vào mình. Ngay lập tức chàng quên tất cả để lao vào trận đấu.
− Sao?
Tiếng Cát Đằng khiêu khích, nụ cười đó không còn vẻ gì là thiện cảm cả.
− … Biết thế anh bạn? Mới có bấy nhiêu mà đã đo ván nằm dài…
Đôi mắt, tóe hung quang, Nguyên Minh bặm môi tiến tới, vung một cú đấm thật tròn, thật chính xác nhưng Cát Đằng đã né tránh thoát. Đôi tay của chàng võ sĩ người Nhật tuy nhỏ bé nhưng phòng thủ thật chặt. Từ lúc giao đấu đến giờ chàng chưa ghi được điểm nào.
− Bốp… Bốp…
Cát Đằng lại đánh trúng hai cái vào hàm hạ của chàng. Bây giờ Nguyên Minh đã biết rõ sở trường của địch thủ. Cát Đằng không đấm một cái bao giờ. Nhưng, hồn Nguyên Minh bỗng thấy lửng lơ, chàng không tức giận vì bị đòn đau mà thần kinh uể oải, thân xác rã rời. Chàng ra đòn như để có. Chẳng biết tự bao giờ, chàng thấy mình bị hút vào nụ cười xinh đẹp của Cát Đằng.
− Nguyên Minh…
Cát Đằng chợt kêu lên, kéo chàng trở về với thực tại.
− …Đấm đi chứ, ông bạn làm sao vậy? Hết giờ rồi đó!
Rồi lại mỉm cười khiến Nguyên Minh không thể nào vung tay nổi.
− Hự!
Cát Đằng chợt hét lớn, dùng hết sức bình sinh vung hai tay đấm tới trong lúc Nguyên Minh tay buông thõng rã rời. Cả đấu trường bỗng vang lên lời xì xào bàn tán, họ chắc mẩm phen này chức vô địch sẽ thuộc về tay Cát Đằng. Song thật lạ lùng, chàng võ sĩ đó chỉ hét lên, lao tới nhưng không hề vung tay đấm, mà kẻ vung nắm đấm là Nguyên Minh, như vừa thức tỉnh sau cơn mộng nhờ tiếng thét của Cát Đằng. Bàn tay chàng đưa mạnh mẽ về phía trước, cùng lúc đối phương lao đến vừa tầm.
− Á…
Một tiếng hét kéo dài. Cát Đằng té vật ra sau nằm yên bất động. Nguyên Minh như sực tỉnh hẳn. Chàng chạy đến, bất kể đến việc phạm qui, đỡ đối phương ngồi dậy. Nhưng trong tay chàng Cát Đằng vẫn nằm yên bất động, mặc dù trọng tài đã đếm đến tiếng thứ mười:
− Xin mời ông ra khán đài nhận cúp vô địch, việc săn sóc người bị thương đã có người lo.
Hai cô phục vụ bước ra, nhẹ nhàng đỡ Nguyên Minh dìu chàng ra trước khán đài, chàng bước đi như say như tỉnh.
Lúc chàng cúi đầu cho viên công sư Pháp quàng vào cổ cái huy hiệu vinh quang thì từ trong bóng tối, một mũi phi tiêu rít gió vọt thẳng lên, lao vào mình Nguyên Minh.
Chiếc bóng nhỏ kinh hoàng trợn mắt, tiếng hét hãi hùng chưa kịp thoát ra từ cửa miệng chợt từ đâu xuất hiện một mũi phi tiêu khác bay ngược chiều lại. Hai chiếc phi tiêu chạm vào nhau, vận tốc bay đột nhiên giảm lại rồi rơi xuống đất một cách nhẹ nhàng không tiếng động. Nhẹ đến nỗi từ lúc sự việc xảy ra đến khi kết thúc, chẳng một ai hay biết. Chiếc bóng nhỏ thở phào như thoát nạn, đưa mắt nhìn quanh. Thủ phạm vô hình người đã biết, còn vị ân nhân giấu mặt đó là ai?
Tia mắt quan sát chợt dừng lại phía ba người khách lạ. Chàng trai bí hiểm đang nắm tay hai cô gái bước đi vội vã. Đôi mắt chàng sáng rực giữa trời đêm, bất giác bóng nhỏ cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt đó.
Thấy Tiểu Lan đưa tay lên che miệng ngáp, đôi mắt lờ đờ như buồn ngủ. Phi Loan vỗ vai nàng cười nói:
− Tiểu Lan, ráng một chút nữa, học xong mấy chữ này rồi ngủ cũng không muộn mà!
Tiểu Lan lắc vai lười biếng:
− Em không buồn ngủ, có điều chữ Kinh khó học quá nhức cả cái đầu.
Phi Loan dỗ dành:
− Ráng đi, chị thấy em hôm nay tiến bộ nhiều rồi đó! Một chút chị sẽ bảo anh Quân Sơn thưởng cho em.
Nghe nhắc đến Quân Sơn, đôi mắt Tiểu Lan sáng lên, nhưng nàng lại thở ra:
− Cái gì ở đây cũng lạ lùng kỳbí cả. Anh Quân Sơn cũng vậy? Việc đáng làm lại không làm, tối ngày cứ bận tâm những chuyện đâu đâu. Khi khổng khi không lại bắt em đi cứu mạng cho một người đàn ông nào đó!
Phi Loan cười khúc khích:
− Sao lại là khi khổng khi không? Bộ em quên lời cha dạy rồi sao: Gian nguy bất cứu mạt anh hùng à?
Tiểu Lan gật đầu:
− Em biết nhưng…
Phi Loan vẫn liến thoắng:
− Nhưng sao? em e ngại vì người bị nạn là một thanh niên quá đỗi đẹp trai có phải không? Yên tâm đi, biết đâu sau này, chàng cảm ơn cứu tử cưới luôn em về làm vợ.
Tiểu Lan đỏ mặt, nàng đánh nhẹ vào tay Phi Loan:
− Chị nói bậy quá đi thôi! Em còn nhỏ đâu biết gì chuyện đó, hơn nữa lòng em có người rồi!
− Ồ! – Đôi mắt Phi Loan mở to hào hứng – Ai vậy? Nói chị nghe đi!
Tiểu Lan cúi đầu:
− Em không nói cho chị nghe được đâu, kỳ lắm.
Rồi nàng chuyển sang chuyện khác:
− Nhưng nếu chúng ta gặp người bị nạn nào cũng cứu, thì đến bao giờ việc của mình mới xong chứ?
− Em nói rất đúng! Quân Sơn bước vào, chàng cất tiếng ôn tồn. Nhưng anh khuyên hai em hãy an tâm, những gì chúng ta đang làm hổm nay không phải là vô bổ.
Quân Sơn…
Hai cô gái cùng quay lại kêu lên mừng rỡ, Tiểu Lan cúi đầu bẽn lẽn:
− Em đâu dám bình phẩm chuyện của anh làm. Chẳng qua em vờ tìm cách nói chuyện để khỏi bị Phi Loan bắt học chữ.
Quân Sơn ngồi xuống cái ghế dài, chàng đặt tay lên mái tóc dài của Tiểu Lan:
− Em phải học! Học đêm học ngày Tiểu Lan ạ! Bộ em không muốn rửa hận cho cha sao?
Đôi mắt nàng rưng rưng, trong lúc đôi mắt Phi Loan lóe sáng. Đôi mắt của nàng rất khác thường, mỗi khi giận quá hay vui quá đều toát ra một thứ ánh sáng lạnh lùng bí ẩn. Quân Sơn trầm ngâm nói tiếp:
− Hai em đừng băn khoăn lo sợ, anh không bao giờ quên mối thù với kẻ đã ghết cha, ghết thầy. Chẳng phải vô cớ mà anh chọn mua cho mình ngôi nhà này. Em xem, Nguyên Minh sẽ là người bạn láng giềng tốt, anh có cảm giác người võ sĩ đó nắm biết một vài bí mật về cái chết của cha em.
Đôi mắt Tiểu Lan chớp chớp, toàn thân căng lên trong niềm căm thù tột độ, nàng cố nén những giọt lệ đau thương:
− Vâng, em sẽ cố gắng học, học thật giỏi để trở thành một cô gái miền xuôi thuần thục…
Quân Sơn mỉm cười vuốt tóc nàng thân ái:
− Nói thì nói vậy nhưng em cũng phải giữ gìn sức khỏe, để bệnh là anh đánh đòn đó! Phi Loan! Chàng gọi người con gái lớn – Em đưa Tiểu Lan lên lầu cho em ngủ rồi xuống đây anh có chuyện cần bàn.
− Dạ!
Phi Loan dịu dàng dắt Tiểu Lan lên lầu. Quân Sơn nhìn theo bóng người con gái không kìm được tiếng thở dài thương mến. Chàng biết rằng từ đây mình sẽ là nguồn sống của hai nàng, là chỗ dựa vững chắc về tinh thần. Chàng tự bảo lòng là cố gắng không làm cho hai em phải ưu tư phiền muộn. Chàng sẽ phải bảo bọc đời Tiểu Lan cho vong hồn sư phụ nơi chín suối được ngậm cười. Trách nhiệm oằn vai liệu chàng có chu toàn nổi hay không?
− Reng… reng… reng…
Chuông cửa bỗng dưng reo dồn dập, Quân Sơn nhỏm dậy ngạc nhiên. Hơn chín giờ tối ai có thể đến đây để làm khách khi chàng chỉ vừa về nhà mới ở chưa tới một ngày?
− Quân Sơn…
Phi Loan từ trên lầu bước xuống, nàng vừa thay một cái áo ngủ màu xanh trông xinh đẹp lạ, nhìn chàng ngạc nhiên nói:
− Mình có quen ai đâu, sao lại có khách viếng thăm?
Quân Sơn nhỏm dậy lấy lại vẻ mặt lạnh lùng:
− Anh cũng không biết, em hãy ra mở cửa.
− Dạ.
Nàng bước nhanh ra cửa.
− Phi Loan! Quân Sơn gọi với theo: Nhớ tạo vẻ lạnh lùng khó hiểu.
− Vâng, em nhớ rồi.
Nàng nói nhỏ rồi bước ra mở cửa. Đôi mắt đẹp chợt chuyển màu xanh ngọc, tiếng kêu không giữ được thốt ra cửa miệng bàng hoàng:
− Nguyên Minh!…
Nguyên Minh cũng giựt mình lùi về sau một bước. Không phải ngạc nhiên vì nàng biết tên mình mà vì chàng nhận ra ánh mắt quen quen. Đã hơn một lần, chàng gặp đôi mắt đó trong bóng đêm đưa chàng vào trận đấu.
− Dạ! – Nguyên Minh xoa hai tay vào nhau lúng túng – Tôi là Nguyên Minh, xin cô vui lòng cho tôi được gặp…
Ánh mắt đã trở lại bình thường, gương mặt đẹp bỗng chùn xuống lạnh lùng, bất động như pho tượng đá, nàng cất giọng khô đanh:
− Ông muốn gặp ai?
Chàng đưa tay gãy trán:
− Dạ, tôi muốn gặp một chàng trai có gương mặt lạnh lùng, khó hiểu mà tôi chưa được biết tên.
Ánh mắt nàng ánh lên vẻ nghi ngờ dò xét:
− Ông muốn gặp người ấy để làm gì?
Nguyên Minh nở nụ cười đẹp nhất của mình, hy vọng làm đóa hoa kia bớt phần gay gắt:
− Dạ, chỉ để nói một lời cám ơn thôi, mong cô không từ chối…
Thấy nàng vẫn lặng im, chàng hạ giọng năn nỉ:
− Tội nghiệp tôi mà…
Thấy nàng cắn môi có vẻ suy nghĩ, chàng lựa lời nói tiếp:
− Cô đừng lo, chỉ là những lời thăm hỏi bình thường của những người bạn láng giềng thôi. Nhà tôi ở cạnh đây, căn nhà có cái cửa màu xanh xanh đó.
Thấy chàng lộ vẻ lúng túng đáng thương. Phi Loan không nỡ đọa đày chàng nữa, giọng dịu đi đôi chút:
− Thôi được, ông đứng đây chờ tôi một chút, tôi còn vào hỏi ý kiến của người đó nữa.
Nói xong nàng quay lưng bỏ đi vội vã, để lại cho Nguyên Minh cả một nỗi sững sờ, hụt hẫng. Lần đầu tiên chàng bị người ta tiếp đón kiểu này. Sự lạnh nhạt của nàng con gái đó đã làm tiêu tan bao nỗi háo hức của chàng. Cứ ngỡ được nàng đón tiếp bằng nụ cười tươi như hoa hàm tiếu, Nguyên Minh chán chường khi nghĩ đến vẻ lạnh lùng bí hiểm của người thanh niên mà mình chưa một lần gặp mặt.
− Mời ông vào nhà, anh tôi đã đồng ý.
Phi Loan bước ra đột ngột nói nhanh rồi lại biến mất sau dãy hành lang tối, Nguyên Minh đằng hắng, lấy hết can đảm bước vào sau khi lẩm bẩm một câu:
− Lạ lùng chưa từng có.
Nhưng khác hẳn với điều Nguyên Minh dự đoán, người thanh niên không có vẻ gì là lạ lùng kỳ bí cả. Vừa thấy chàng bước vào, Quân Sơn đã vội đứng lên bắt tay hồ hởi:
− Thật không ngờ được bạn ghé thăm, tôi hết sức vui mừng và hãnh diện.
Nguyên Minh đưa tay ra:
− Dạ, tôi là Nguyên Minh…
Quân Sơn mời chàng ngồi xuồng ghế:
− Tôi biết, anh bạn vừa mới thanh được giải vô địch quyền Anh. Hình ảnh đăng đầy trên các mặt báo kia rồi.
Nguyên Minh cười ngượng nghịu:
− Xin lỗi, tôi chưa được biết tên anh.
Quân Sơn chợt nhớ kêu lên vui vẻ:
− Ồ, tôi thật là đãng trí! Bạn đừng giận nhé! Từ nay bạn cứ gọi tôi là Quân Sơn.
− Quân Sơn!
Nguyên Minh lạ lùng lẩm bẩm rồi không hiểu mình có vào lộn nhà hay không vì theo bóng nhỏ kể lại thì Quân Sơn phải là một chàng trai lạ lùng bí hiểm, gương mặt lúc nào cũng giữ vẻ thâm trầm, ít nói.
− Nguyên Minh, bạn lại nghĩ xa vời gì đây?
Quân sơn lại vỗ lên vai chàng thân mật, Nguyên Minh ấp úng:
− Chẳng qua là tôi lạ lùng vì thái độ của bạn thôi. Chúng ta là những người xa lạ, thái độ quá thân mật của anh làm tôi cảm thấy ngạc nhiên.
Quân Sơn chẳng chút phật lòng với lời nói thẳng thừng của chàng võ sĩ. Chàng chỉ hơi ngớ người ra vờ kêu lên ngạc nhiên:
− Ồ, thật thế ư? Nếu vậy thì tôi xin thành thật xin lỗi cùng bạn nhé! Và mong bạn cho tôi được biết lý do cuộc thăm viếng hôm nay. Vì theo lời bạn nói cùng cô em gái của tôi lúc nãy, chúng ta là những người bạn láng giềng.
Nguyên Minh cúi đầu nhìn xuống bàn, hồi lâu chàng cất giọng khó khăn:
− Quân Sơn, tôi muốn đến đây để tỏ lời cám ơn cùng bạn, nếu đó không có bạn thì giờ đây….
Quân Sơn trợn mắt vờ kinh hãi:
− Kìa, Nguyên Minh! Bạn nói gì vậy? Tôi mà cứu mạng bạn ư? Oâi chuyện buồn cười thật!
Nói xong chàng bật cười hô hố, nhưng Nguyên Minh đã đặt tay lên vai chàng trầm ngâm:
− Bạn đừng giấu tôi làm gì! Cả hai lần Nguyên Minh này bị nạn đều được người ra tay giải cứu, ơn nghĩa đó lòng này nhớ mãi không thôi.
Thấy có chối cũng không được, Quân Sơn đành thở dài thú nhận.
− Chuyện nhỏ mọn thôi có gì đâu mà bạn phải bận tâm! Ơû đời thấy việc nghĩa cứ làm. Đó là điều mà kẻ trượng phu nào cũng dặn lòng ghi nhớ.
Nguyên Minh vòng tay cảm kích:
− Xin ghi nhận lời người quàn tử, nhưng đã xem nhau là bạn xin bạn chớ úp mở làm gì. Nguyên Minh này mun61 biết vì sao mình lại được bạn bạn tâm để ý!
Quân Sơn chợt trở lại trầm ngâm, hai bàn tay đặt vào nhau, chàng nói ngậm ngùi:
− Tất cả chỉ là một sự tình cờ, nếu hôm ấy đứa bé bán báo không nhắc đến con dao găm có cán là chiếc nanh heo có lẽ tôi không biết bạn gặp nạn đâu để mà cứu.
Nguyên Minh tròn mắt ngạc nhiên:
− Ngọn dao có chuôi làm bằng cái nanh heo! Có phải ý bạn muốn nói vậy không?
Quân Sơn gật đầu nhè nhẹ, Nguyên Minh lại hỏi tiếp:
− Nói vậy giữa bạn và cây dao kia hẳn có điều gì mật thiết lắm?
Đôi mắt Quân Sơn ánh lên tia lửa sáng long lanh, chàng cất giọng lạnh lùng:
− Xin bạn chớ xen vào những chyện không dính lúi tới mình.
Nguyên Minh lật đạt nơ ngay nụ cười biết lỗi:
− Ôi, tôi thật là vô ý mong bạn bỏ qua cho, thôi tôi về đây. Chàng đứng dậy bắt tay Quân Sơn vội vã:
− Khi nào bạn rảnh mời bạn sang nhà tôi chơi. Nhà của tôi lúc nào cũng mở tong cửa mà chờ bạn.
− Khoan đã! Quân Sơn kéo Nguyên Minh ngồi xuống, bạn làm gì mà gấp vậy? Bộ bạn giận tôi về câu nói vừa rồi sao?
Nguyên Minh vội lắc đầu:
− Kìa, sao bạn lại nói vậy! Nguyên Minh này mà lại tầm thường tới thế sao?
− Thế sao bạn lại ra về vội vã thế kia?
Nguyên Minh lại ngồi xuống cười ngượng nghịu:
− Mình chỉ sợ làm mất thì giờ của bạn thôi.
Quân Sơn cười dễ dãi:
− Bạn cứ nâng mình cao vậy thôi. Tối rồi có chuyện gì đâu mà vội vã. Hơn nữa Quân Sơn này muốn nhờ bạn một việc.
Nguyên Minh sốt sắng:
− Nếu không trái với đạo lý làm người, bạn bảo gì Nguyên Minh này cũng chẳng từ nan.
− Ồ! Quân Sơn kêu lên sửng sốt- không có gì ghê gớm đâu! Phi Loan à!
Chàng chợt quay người vào trong gọi lớn:
− Em châm cho anh một bình trà nhé!
Một tiếng dạ nhỏ thanh thanh, Nguyên Minh chợt nhớ đến khuôn mặt lạnh tanh của cô gái. Thật là những con người kỳ quái, nhưng chàng tự dặn lòng, dù sao họ cũng là những ân nhân cứu chàng thoát chết.
Quân Sơn lấy từ trong túi ra một mảnh giấy gấp tư chi chít chữ:
− Quân Sơn, mình chi muốn nhờ bạn hướng dẫn giùm một cái địa chỉ.
Nguyên Minh cảm thấy nhạc nhiên:
− Tìm một cái địa chỉ, bạn chỉ cần kêu một cái xe đưa địa chỉ ra họ sẽ chở bạn đến tận nơi. Việc gì bạn phải bận tâm tìm người hướng dẫn.
Quân Sơn lắc đầu:
− Tôi biết điều đó! Nhưng có một điều lạ là những người ở đây không biết đường đi đến đó. Họ có vẻ lạ lùng sờ sợ, khi tôi đưa địa chỉ đó ra. Hơn nữa tôi thích bạn.
Lời Quân Sơn nói càng lúc càng lạ lùng, Nguyên Minh cau mày cho rằng Quân Sơn nói dối chớ làm gì có chuyện kỳ quái kia. Muốn dò tìm bí mật của ba người khách lạ, chàng vờ lấy vẻ thản nhiên:
− Thật vậy sao? Đâu bạn đưa cho tôi xem thử, nếu được mình sẽ cố gắng giúp cho.
Gương mặt Quân Sơn lộ vẻ vui mừng thật sự. Chàng mở vội bức thư, Nguyên Minh suýt kêu lên thảng thốt. Chàng nhận ra bút tích của bức thư. Đó chính là chữ của Nam Long, một võ sĩ tài hoa lỗi lạc vừa chết được mấy ngày.
− Đấy! Quân Sơn vẫn chưa trông thấy sự thay đổi trên mặt Nguyên Minh, chàng xếp vội bức thư đưa radòng địa chỉ- Bạn nhìn xem thử có giúp đõ gì được cho mình không.
Đưa mắt nhìn qua bức thư, Nguyên Minh cất tiếng cười buồn:
− Tôi biết địa chỉ này, nhưng đừng tìm nữa, tốn công vô ích!
− Vì sao?
Quân Sơn kêu lên hốt hoảng, Nguyên Minh buông gọn một câu:
− Vì đó chính là khu nhà bị đánh mìn đốt cháy hôm nào. Và người bạn cần tìm không còn sống nữa ở dương gian.
− Hả? Bạn nói sao? người ấy đã chết rồi ư? Quân Sơn chồm lên nắm lấy áo Nguyên Minh hỏi dồn dập, rồi buông thõng tay cất giọng thiều não:
− Không! Không, điều đó không thể xảy ra mà! Trời oi! Lẽ nào trời lại bất công với con đến thế sao?
Nhìn những giọt nước mắt chân thành lăn dài trên má của chàng trai, Nguyên Minh không nén được tính tò mò, dò hỏi:
− Nhưng bạn là ai? Sao lại đau khổ trước cái chết của sư phụ tôi như vậy?
Quân Sơn lại ngẩng đầu lên, đôi mắt thấp thoáng vẻ vui mừng:
− Bạn bảo sao? Nam Long là…
Nguyên Minh cất giọng ngậm ngùi:
− Phải, là sư phụ, là người thầy đáng kính của tôi, nhưng người đã xa lánh chuyện hồng trần đầy đau khổ. Mười mấy năm dài không gây thù chuốc oán với ai, thế mà…
Giọng chàng như chùn xuống bởi đau thương rồi lại rít lên căm hận- Tiếc thay tôi vẫn chưa tìm ra thủ phạm.
Từ sau bức màn the, đôi mắt Phi Loan bỗng rực sáng như ánh lửa ma trơi, Quân Sơn đột nhiên hỏi Nguyên Minh giọng khô đanh:
− Thế bạn muốn biết đích danh thủ phạm không?
Nguyên Minh chớp mắt lạ lùng:
− Dĩ nhiên là muốn, nhưng sao bạn lại hỏi tôi câu hỏi đó, có phải…
Quân Sơn gật đầu, mắt hừng hực sáng:
− Phải! Vì kẻ thù của bạn cũng chính là kẻ thù của chúng tôi.