Mỹ Hạnh
Nước Mắt Đàn Ông
Chương 1
Người phụ nữ ngồi trong căn phòng nhỏ một mình, căn phòng toát lên vẻ cô đơn với cái nghèo của căn nhà . Vật sang trọng nhất trong căn nhà là chiếc điện thoại đặt bên cạnh chiếc tivi đen trắng 18 inch hiệu Voctor màu đỏ .
Người phụ nữ gần như chìm trong suy tư, vẫn đưa tay bật chiếc nút tivi, màn hình hiện ra gương mặt người đàn ông khiến chị mở to mắt nhìn kỹ và lắng nghe . Lời người xướng ngôn viên rành rọt :
– Thưa các bạn, đài truyền hình thành phố hân hạnh giới thiệu ông Lê Văn Đông, giám đốc trung tâm tin học. Ông Lê Văn Đông vừa từ Nhật Bản về, đài chúng tôi đã yêu cầu ông có cuộc nói chuyện với các bạn. Đề tài là « Tin học hôm nay, tin học tương lai ». Mời các bạn theo dõi .
Người phụ nữ chồm lên, chị nhìn kỹ gương mặt trong tivi rồi tắt máy . Từ ánh mắt chị ánh lên niềm vui lẫn nỗi buồn . Rất lâu chị đứng lên, chậm rãi đi đến bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm .
Mười năm ! Đã mười năm, người bạn xưa không phụ lòng người đặt kỳ vọng, niềm tin vào mình, và giữa anh với chị, ai là người hạnh phúc ?
Người phụ nữ thở dài, tiếng thở dài hoà theo ngọn gió đêm. Chị nghĩ gì, nghĩ về ai giữa đêm dài tịch mịch ?
– Thanh Thiên !
Tiếng gọi quen thuộc khiến người phụ nữ rùng mình xoay người lại . Người đàn ông đứng ngay cửa phòng, trên môi nụ cười rạng rỡ . Anh như muốn bước lại, làm một cử chỉ trìu mến nào đó nhưng ngại ngùng. Người bạn anh không thích những cử chỉ thân mật thái quá . Thanh Thiên đã lấy lại vẻ bình thản cố hữu :
– Đông kìa ! Ra ngoài chờ mình đi !
Đông phì cười nhưng vẫn gật đầu bước ra, người phụ nữ cầm chiếc lược chải vội mái tóc, liếc vào gương nhìn gương mặt mình . Chị không nén nỗi thở dài. Đông ngồi trên chiếc ghế nhựa màu trắng, cạnh chiếc bàn độc nhất trong nhà, bộ bàn nhựa mới tinh, có nét thanh đạm, cô độc như chủ nó . Bất giác Đông thở dài . Căn nhà gần tám năm nay không thay đổi gì ngoài cái cũ kỹ tăng thêm. Bộ bàn mới trắng tinh, càng làm tăng thêm nét cũ kỹ của căn nhà . Thanh Thiên sống thanh đạm, cô độc như thế này đã hơn mười năm. Có phải vì nỗi đau khổ nào ? Đông khẽ lắc đầu, anh thật không hiểu nổi những gì ở Thanh Thiên . Người đàn ông chìm vào suy tư, áng cao lớn sừng sững in vào vách ván qua ánh đèn néon, anh không có nét gì đẹp trai phong nhã của người trí thức, nhưng nhìn vào anh, bất cứ người phụ nữ nào cũng ước mong được nương tựa suốt đời . Thanh Thiên lặng lẽ nhìn anh, khá lâu mới cất tiếng :
– Đông có điều gì lo nghĩ à ?
Chị bước tới kéo ghế ngồi đối diện, xoè tay bỏ vào chiếc dĩa nhỏ trên khay trà một nắm đậu phụng ngào đường, rồi bình thản bỏ trà vào bình, xong rót nước sôi . Mắt người đàn ông sáng ngời rạng rỡ :
– Thanh Thiên biết mình đến à ? Đậu mới ngào phải không ?
Chị gật đầu cười nhẹ :
– Quà khao giám đốc trung tâm tin học. Có nghèo quá không ?
Mắt Đông hớn hở, nhón tay cho hạt đậu bỏ vào miệng, đầu lắc lia lịa :
– Không đâu ! Sang nhất rồi, Thanh Thiên biết tính mình mà .
Đúng ! Có ai biết rõ tính Đông ngoài Thanh Thiên đâu chứ, dù ngày ấy có nhóm năm người chơi với nhau, thân hơn tình ruột thịt, lại cùng ở chung trong một xóm nghèo . Đông lớn tuổi nhất, tính độ lượng nhưng đầy tự ái nam nhi, không thích mặc đẹp, ăn ngon (có lẽ vì nghèo nhất nhóm), chỉ thích nhất món đậu phụng rang ngào đường. Người thứ hai là Đồng, tính đùa tếu và luôn mở miệng thở than, mình ốm gầy vì suy dinh dưỡng, nên nhất định phải làm bác sĩ để « chửi lộn » với cái thân hình trơ xương của mình. Thứ ba là Đổng, nghèo mà mập như cái thùng phuy (chẳng thế mà Đồng thử chẩn bệnh, cho bạn là bệnh thừa mỡ), ngoại hình như vậy nhưng lại mơ làm diễn viên điện ảnh, mà phải tầm cỡ quốc tế . Tính Đổng ba hoa trăng cuội, mỗi năm học là có một hoặc hai, ba bông hồng trong tim để làm thơ, để trồng cây si, đưa đón . Kế đến là Thanh Thiên, con nhỏ có nửa đàn ông trong máu với cái nhan sắc trời không cho đẹp của mình. Thanh Thiên học gì cũng giỏi, cũng siêu như bù vào phần khiếm khuyết. Cuối cùng là Tường Vi, niềm tự hào của nhóm, một con người từ lúc sinh ra đã gặp nhiều may mắn, dù mồ côi mẹ từ thuở lên 10. Tường Vi là con gái thầy Hậu, người thầy mà cả nhóm yêu thương nhất thời trung học. Cô bé được cha trút hết tình thương nên tính lúc nào cũng yếu đuối . Sắc đẹp của cô như loài hoa pha-lê, không tàn nhưng dễ vỡ . Tường Vi từ 10 năm nay đã là vợ của Đông, còn hai người kia nguyện vọng đã đạt thành, còn mỗi Thanh Thiên …. Còn mỗi Thanh Thiên …. Nàng nén tiếng thở dài . Bao năm rồi, nàng luôn nén tiếng thở dài khi có Đông .
Một thoáng thẩn thờ ở người bạn gái khiến Đông bàng hoàng. Thanh Thiên đang buồn điều gì ? Không đâu, cô ấy cương nghị, quả cảm hơn cả mình mà, nếu có buồn, chỉ vì người khác mà thôi . Anh chợt đặt tay mình lên tay bạn gọi khẽ :
– Thanh Thiên ! Chuyện gì vậy ?
Nàng giật mình rút vội bàn tay lại, cười khoả lấp :
– Không có gì, mình đang nhớ tới nhóm “Tam Đ”.
Đông cười xoà :
– Ừ ! Nhiều lúc thằng Đồng gọi điện tới, mình tức cười một mình, chẳng hiểu sao ba thằng nhập bọn lại thành Đồng, Đổng, Đông . Tường Vi mỗi lần gặp lại Đổng ù cứ ghẹo hoài .
Thanh Thiên cười thật sự, nói với Đông mà thấy bóng dáng Đổng ù lung linh trước mặt mình :
– Hôm qua hắn đến phá quá, mình chẳng dịch được bản nào, miệng cứ cười toe toét, khoe đã là phó đạo diễn .
Đang cười Đông nghiêm mặt lại, nhìn thật sâu vào mắt bạn, trầm giọng :
– Thanh Thiên, vẫn làm việc ngày đêm vậy sao ? Anh tỏ ra bực thật sự – Sao cậu kỳ vậy ? Làm rồi tiền để đâu cho hết torng khi “cậu” sống thanh đạm thế này. Thanh Thiên! Mình đã năn nỉ “cậu” bao nhiêu lần về giúp mình một tay.
Anh có vẻ buồn lẫn cay đắng trên gương mặt, khiến Thanh Thiên nhói lòng, nhưng nàng vẫn lắc đầu :
– Đừng ép mình, Đông biết mà, tính mình thích tự do không ràng buộc, mình chẳng từ chối bao nhiêu chỗ làm đó sao ?
– Nhưng làm với Đông mà ? Đông không ràng buộc Thanh Thiên bất cứ điều gì .
Thanh Thiên dứt khoát :
– Đông đừng làm buổi đến thăm mất vui, nói chuyện khác nhé !
Đông nhăn nhó gật đầu .
– Tường Vi có tin vui chưa ?
Đông lắc đầu . Thanh Thiên hỏi tiếp :
– Sao hôm đi Nhật, không đem Tường Vi qua đó xem sao ?
– Cô ấy không chịu đi. Nói quá thì lại biểu mình có vợ bé đi, “cậu” coi có chết mình không ?
– Nhưng bản thân Đông thích có con không ?
Đông có vẻ buồn, giọng trầm xuống :
– Đông thích lắm. Nhưng Tường Vi làm sao ấy. Đôi lúc mình nghĩ, vợ chồng mà mình hoàn toàn không hiểu chút nào về cô ấy. Tường Vi qua 10 năm làm vợ, chịu biết bao cực khổ với mình, rất yêu mình… Nhưng … Nhưng…
Người đàn ông đưa tay lên trời, không nói tiếp, đôi mày nhăn lại có vẻ bứt rứt , rồi kết thúc một câu ngậm ngùi :
– Giá Tường Vi có thêm một chút gì của cậu thì mình hạnh phúc biết bao.
Thanh Thiên cau mày nhìn bạn :
– Lại nói bậy bạ rồi. Tường Vi nghe được nó khóc cho coi. Đông cũng như mọi đàn ông khác trên đời, luôn đứng núi này trông núi nọ, được voi lại đòi tiên. Thôi bỏ đi, phải ráng thuyết phục Tường Vi đi chữa bệnh vô sinh, điều trị dễ thôi.
– Cô ấy thường nói, bệnh hoạn nên cũng không muốn có con.
Thanh Thiên thừ người. Đúng vậy ! Tường Vi hay bệnh lắm, ngay từ thuở bé đã hay đau đầu, mỏi mệt nên dù thầy Hậu hy vọng nhiều vào đứa con gái độc nhất cũng đành cho nghỉ học ngang lớp 10. Nhà thầy và đám học trò nghèo cách nhau một bức vách ván thông. Mỗi lần Tường Vi đau mà thầy có giờ lên lớp, lại gởi cho Thanh Thiên. Nàng quý Tường Vi như em ruột, rất yêu chìu. Một lẽ nàng không có em, một lẽ vì quý trọng người thầy và một lẽ nữa vì Tường Vi quá xinh đẹp mong manh. Nàng yêu cô bé như bù vào khiếm khuyết của nhan sắc mình. Thế rồi cả nhóm Đổng, Đồng, Đông cũng yêu theo, trở thành nhóm 5 người (dù Tường Vi không còn đi học). Cả bốn đua nhau chìu chuộng cô bé, nâng niu như vật báu dễ vỡ . Mỗi lần Tường Vi đau đầu, ói mửa là cả bọn mất ăn mất ngủ, bỏ cả học hành, tình cảm ngày càng sâu đậm gắn bó . Thế rồi thầy Hậu trong cơn bạo bệnh qua đời, bỏ lại đứa con gái bơ vơ, không lời trăn trối. Thanh Thiên đã năn nỉ mẹ đỡ đầu cho Tường Vi đến ngày thành gia thất . Người mẹ nhận lời, nhưng trên thực tế, Thanh Thiên và cả nhóm chăm sóc, lo lắng cho cô bé. Từ ngày ấy đến nay, cả 5 người trải qua biết bao thăng trầm dời đổi, nhưng bệnh Tường Vi không bớt được chút nào . Có phải vì thế nên cô ấy không thích có con ?
Thanh Thiên ngậm ngùi :
– Đông đừng buồn nữa, mình sẽ ghé thăm Tường Vi nói chuyện thử .
Người đàn ông có vẻ mừng, Thanh Thiên quá thân thiết trong cuộc đời anh, mà sao như cách xa vời vợi. Những gì trong anh, cô như đều thấu hiểu nhưng lúc nào cũng làm kẻ bàng quang bên đường, trước hạnh phúc và sự thành đạt của anh. Bao năm qua, để có Đông ngày hôm nay, anh đã đổ bao nhiêu mồ hôi, công sức, vậy mà ngày mua căn nhà mới đến nay, cô không bước đến bao giờ . Tại sao ? Chẳng lẽ mặc cảm nghèo ? Có lúc nào anh thố lộ với Tường Vi nỗi băn khoăn của mình, thì vợ anh trả lời như thuộc lòng :
– Anh không biết tính chị Hai sao ? Hãy để chị Hai tự nhiên trong cuộc sống riêng, như vậy chị sẽ dễ chịu hơn .
Chị Hai ! Chẳng hiểu từ lúc nào Tường Vi thích gọi Thanh Thiên bằng « chị hai » với chồng và luôn cung kính, khép nép . Với Đông, Thanh Thiên mãi là bầu trơi trong xanh trong trái tim anh, một tri kỷ, một bạn hiền và là một điều gì xa xôi hơn mà anh chưa từng tìm kiếm, dù điều đó anh cảm nhận thật thân thiết khôn cùng.
Đông đứng lên, lấy tay nhặt những hột đậu phụng ngào đường còn lại cho vào túi quần. Thanh Thiên chận tay lại gắt :
– Nói hoài cũng quên, ăn hết mới được về kia mà .
Đông nhăn nhó thả đậu xuống, gãi đầu :
– Nhiều quá, để mình ăn trên đường về .
– Không được, Đông đã hứa với mình, quên rồi à ?
Đông nhớ chớ, anh từng hứa với bạn đến chơi sẽ ngồi lâu đến chừng nào ăn hết số đậu mới được về . Đông ngồi xuống, anh nghĩ rằng nỗi cô đơn ở người bạn quá xuân thì sao thật to lớn, và anh lại chạnh lòng . Dịch sát chiếc ghế qua bên bạn, anh nắm nhẹ tay Thanh Thiên dịu dàng nói :
– Thanh Thiên à ! Đàn ông bây giờ có mắt như mù, chẳng ai tìm thấy ở Thanh Thiên một trái tim tuyệt vời . Hay vầy nha….chỗ Đông có anh chàng kỹ sư hay lắm, Thanh Thiên …
– Lại phạm quy ước rồi. Bao nhiêu lần mình nói Đông nghe là không thích lấy chồng hả ? Ôi, bạn bè kỳ cục ….
Thanh Thiên tỏ ra ngán ngẩm, và Đông tò te ngượng ngùng. Mỗi lần có ai muốn gả chồng cho Thanh Thiên đều bị ọt rơ hết .
Thanh Thiên lấy bàn tay lại từ bao giờ, đứng lên :
– Thôi Đông về đi, để Vi chờ . À nè ! Trung tâm vi tính của Đông khó khăn à ?
Đông gật đầu :
– Khó khăn lắm, Thanh Thiên biết rồi, năm năm tranh đấu mình mới có được trung tâm vi tính tầm cỡ nhưng dù sao nó vẫn thuộc tư nhân và chưa có vốn đầu tư. Hôm rồi mình đi Nhật, liên hệ với nhóm thanh niên tiến bộ, nhưng họ còn đang xét lại. Mình chỉ mua được một số linh kiện hiện đại với giá rẻ . À ! Còn công việc Thanh Thiên ra sao ?
– Tốt đẹp ! Tóm lại làm với người phương Tây có thoải mái hơn.
Đông mỉm cười với bạn :
– Vậy thì …. tạm biệt Thanh Thiên, hẹn gặp lại .
– Tạm biệt .
Người đàn ông rời căn nhà khi tặng cô bạn gái ánh mắt nhìn thân thiện . Anh đi rồi, căn nhà quạnh quẽ cô tịch hôn với người chủ nó. Thanh Thiên không làm việc được, cô lên giường cũng không dỗ được giấc ngủ, đành thao thức .