Võ Văn Trực
Vết sẹo và cái đầu hói
Chương I
Sau bữa cơm tối, Cù Văn Hòn lên giường nằm nghỉ, mở cát xét nghe dân ca. Điệu dân ca mềm mại, tình tứ dẫn dắt tâm hồn anh trở về tuổi thơ đầm ấm giữa làng quê thân thuộc có ngọn núi Di Lĩnh nhô đôi vai vạm vỡ giữa nắng hồng ban mai và có dòng sông Phùng êm đềm như dải lụa giữa ráng vàng chiều hôm. Bao nhiêu nỗi bực bội một ngày ở cơ quan tan chảy vào trong dân ca như vũng nước đục ngầu tan loãng dần vào dòng nước trong trẻo. Cù Văn Hòn cảm thấy thư thái được trở về cội nguồn của tình yêu cội nguồn của bản thiện với bà con làng xóm chân lấm tay bùn và giàu lòng nhân ái. Thôn mạc thuở ấy nghèo xơ xác, sao người ta thương nhau hồn nhiên đến thế. Tình thương hầu như đã trở thành lẽ sống của người cần lao. Kiếm được đồng tiền phải tróc vẩy sầy da, nhưng đồng tiền cũng trở nên nhẹ tênh trên tay. Khi người ta đem trao cho một kẻ khốn khó hơn mình…
Cù Văn Hòn kéo chiếc chăn bông trùm ngang người. Tiếng dân ca vọng lên trong gian phòng chật hẹp và dường như giọng hát trữ tình chân quê ấy thấm qua tầng chăn xốp thấm vào da thịt làm cho anh da diết nhớ… nhớ ánh nắng vàng của hoàng hôn đồng nội… nhớ bà cụ láng giềng lách qua bờ rào cho cậu bé Cù Văn Hòn một củ khoai… nhớ thằng bạn nghèo ủ một củ sắn trong áo mang cho Hòn ra đồng chăn trâu cắt cỏ…
Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng tâm tưởng, Hòn nhổm dậy cẩm máy…
– Ông muốn làm nhục tôi phải không? Ông muốn làm nhục tôi phải không? Ông muốn làm nhục tôi phải không?…
Ở đầu kia, người nói không tự xưng mình là ai, cũng không nói “cho tôi gặp Cù Văn Hòn”, cũng không cần hỏi “Cù Văn Hòn đấy phải không?”, mà bốp chát ngay bằng một giọng gay gắt: “Ông muốn làm nhục tôi phải không?…”. Nhưng Hòn biết là Quách Quyền Lực. Đúng là giọng nói của Quách Quyền Lực. Mà cũng chỉ có Quách Quyền Lực mới nói cái giọng điên điên khùng khùng như thế… Đây không phải lần đầu, mà đã bao nhiêu lần như thế rồi, Hòn bị Lực đấm vào tai có thể đang giữa lúc đang ăn cơm, có thể đang thiu thiu giấc ngủ trưa, có thể đang lúc đọc trang tiểu thuyết…
– Cù Văn Hòn đây. Quách Quyền Lực phải không?
Thỉnh thoảng Hòn lại ngắt ngang định nói một vài câu cho dịu bớt cơn điên bất chợt của Lực, nhưng lần nào cũng chỉ nói được mấy tiếng “Cù Văn Hòn đây. Quách Quyền Lực phải không?..” thì đầu kia dây nói lại xồn xồn tràng giang đại hải những lời lẽ loăng quăng của một người bị mất thăng bằng về lí trí:
– Ông muốn làm nhục tôi phải không? Ông muốn làm nhục tôi phải không? Ông liên kết với Phan Chấn để làm nhục tôi phải không? Ông liên kết với Phan Chấn là liên kết với một thằng xấu. Ông liên kết với Phan Chấn chẳng vinh dự gì cho ông mà chỉ hạ thấp nhân phẩm của ông… Ông liên kết với Phan Chấn hòng hạ bệ tôi, không hạ được đâu. Tôi nói cho ông biết không ai hạ được tôi đâu. Sáng nay ông đứng nói chuyện với Phan Chấn trước cổng cơ quan nửa tiếng đồng hồ. Đến gần trưa, Phan Chấn lại đứng nói chuyện với ông hai mươi phút ở sân cơ quan. Các ông bàn việc gì mà gặp nhau kĩ thế? Các ông bàn âm mưu đánh đổ tôi ạ, hạ nhục tôi ạ. Chiều nay, trong cuộc họp, trước mặt quan khách, Phan Chấn phê bình tôi là đọc bản thảo không kĩ. Có phải là hai lần ông gặp Phan Chấn buổi sáng để ông mớm cho Phan Chấn lên giọng phê bình tôi trong cuộc họp buổi chiều, để làm giảm uy tín tôi trước mặt quan khách… Ông thừa biết Phan Chấn đã có bao nhiêu thành tích bất hảo, sao ông còn liên kết với hắn?… Vải thưa không che được mắt thánh đâu? Ngày nào… giờ nào… ông và Phan Chấn gặp nhau ở đâu, uống bia ở đâu, hút thuốc lá ở đâu là tôi biết hết… Ông muốn được tôi tín nhiệm thì ông phải rời bỏ Phan Chấn ngay, rời bỏ Phan Chấn ngay, rời bỏ Phan Chấn ngay! Hòn nghe tiếng thở mạnh của Lực ở đầu kia dây nói, bèn lợi dụng thời cơ để ngắt ngang: “Ông dừng lại để cho tôi nói một câu.. “. Nhưng Lực có dừng lại đâu. Sau một tiếng thở rất mạnh, Lực nói tiếp, có lúc khàn giọng:
– Tôi về đây làm việc là Đảng phân công tôi, chứ không có ai bố thí cho tôi cả. Tôi hi sinh quyền lợi vật chất ở cơ quan cũ. Nếu tôi vẫn ở cơ quan cũ thì lương tôi hơn chục triệu. Nhưng tôi chịu thiệt thòi hạ lương về làm việc ở đây là để xây dựng nền văn hiến học thuật nước nhà… Thế mà ông còn định bàn mưu lật đổ tôi à?… Các ông lại còn vu cho tôi yêu con Thiện để làm mất uy tín tôi Tôi nói cho ông biết tôi không mất uy tín được đâu. Một Phan Chấn chứ mười Phan Chấn cũng không làm gì được tôi. Cái ghế Đảng đặt cho tôi ngồi là vững chắc, không ai lay được cái ghế của tôi… Tôi không yêu con Thiện mà vu cho tôi yêu con Thiện, như thế là không trung thực. Lâu nay tôi nhầm ông. Tôi nghe bạn bè ca ngợi ông là người rất trung thực, bây giờ tôi mới thấy rõ bộ mặt của ông… Tôi làm việc cho cơ quan, cho Đảng, cho nền văn hiến nước nhà. Tôi hi sinh mọi quyền lợi cá nhân để cống hiến cho quyền lợi tập thể. Thế mà bây giờ ông lại liên kết với Phan Chấn để làm nhục tôi… Hòn lại nghe đầu kia dây nói một tiếng thở mạnh như bò thở. Chớp lấy thời cơ, Hòn đáp lại bằng một giọng nhe nhàng mà dứt khoát:
– Lực ơi, đặt máy xuống. Mình đến nhà Lực ngay bây giờ. Hòn thở dài, mặc áo lông, đội mũ len trùm kín hai tai, dắt xe đạp ra cửa. Hiên, vợ Hòn, đang ngồi trò chuyện với mấy người thân ở nhà bên cạnh, chợt nhìn thấy:
– Trời rét thế này, anh đi đâu đấy?
– Anh đi có việc cần.
– Mai đi cũng được. Bây giờ ra đường rét lắm.
– Anh đi một lát sẽ về ngay thôi mà.
Gió bấc thổi xào xạc dọc hai hàng cây. Mưa lất phất.
Những giọt mưa rơi vào hai mu bàn tay cầm ghi đông lạnh buốt. Mưa tạt vào mặt. Hòn đạp xe đi thủng thẳng trên đường phố vắng với những ý nghĩ vừa chán chường vừa buồn cười. Nếu mình không đến với Lực trong đêm nay thì cậu ta sẽ mất ngủ suốt đêm, cậu ta sẽ thao thức với tâm trạng thảng thốt và tưởng tượng ra đủ chuyện về những người xung quanh mình đang rình rập để làm hại mình!
Đúng như Shakespeare nói: kẻ đa nghi luôn luôn thấy ở tất cả các bụi rậm đều có người cầm gậy chờ anh ta đi qua?
Bên cạnh Lực lại có Cấu. Cấu thường xuyên làm nhiệm vụ bồi dưỡng cho tâm lí đa nghi của Lực lúc nào cũng phì nộn. Cái đa nghi ấy đôi khi xẹp xuống một chút thì Cấu lại bơm cho nó căng lên như quả bóng. Hễ Lực đi đâu vắng cơ quan vài ba ngày, thậm chí vắng một ngày, một buổi, lúc trở về là Cấu tìm đến gặp ngay để đưa tin loạn xị ngậu. Cấu kể rất tỉ mỉ bao nhiêu chuyện xảy ra trong cơ quan. Nào là lúc chín giờ mười lăm phút, Hoàng Bảo và Văn Quyền ngồi uống trà với nhau rất lâu tại phòng của Hoàng Bảo, nói nhiều chuyện lắm, thỉnh thoảng lại nhắc tên Lực… Nào là lúc mười hai giờ trưa ngày thứ ba, các cô Đào, cô Chiều, cô Chanh rủ Hòn đi ăD cơm tại quán Cây Si, mãi đến hơn một giờ chiều mới về… Nào là lúc sắp hết giờ hành chính ngày thứ năm, có ông nhà văn Hoàng Phủ ở Huế ra, vào ngay phòng Cù Văn Hòn, rồi hai người rủ nhau đi uống bia ở quán cô Tâm… Nào là lúc mười giờ sáng, Hòn và Phan Chấn cùng đi với nhau trên hè phố đường Bà Triệu, hai người nói chuyện gì ra vẻ tâm đắc lắm, thỉnh thoảng Hòn lại nhíu lông mày, còn Phan Chấn giơ hai tay rất hùng hồn…
Những lúc ngồi nghe Cấu tường thuật, Lực rất chăm chú, người ưỡn về phía trước, hai thái dương đỏ lựng và giật giật, tay phải giơ lên, ngón tay trỏ chìa ra, thỉnh thoảng đôi mắt mở to biểu lộ một sự đồng cảm rằng “thông tin này tốt lắm, thông tin này rất cần cho tôi… Cấu rất tốt. Cấu trung thành với tôi quá…”. Mỗi lần Lực mở to mắt, giơ cao bàn tay phải thì lại kích thích Cấu say sưa tường thuật: “À, em nói thêm với anh chuyện này… Anh thấy chúng nó có ghê không?…”.
Hồi tháng tám năm ngoái, Lực đi dự cuộc họp ở một tỉnh xa Hà Nội gần hai trăm kilomet. Đang họp dở chừng, chợt nhớ thứ hai cơ quan họp giao ban, Lực gọi điện thoại về: “Cuộc họp hôm nay chậm một tiếng đồng hồ. Tức là mười giờ mới họp. Đợi tôi về để đĩều khiển cuộc họp, không được ai thay tôi điều khiển!”. Cấu nắm được tin này, đứng chờ sẵn ngoài đường phố, cách cổng cơ quan ba chục mét.
Thấy ô tô Lực vút tới, Cấu gọi “Anh Lực! Anh Lực!”. Ô tô dừng lại, Cấu báo cho Lực mấy tin tức cập nhật. Thế là Lực đỏ mặt, bước vào phòng họp với một vẻ đầy hậm hực.
Nội dung chủ yếu là tràng giang đại hải những lời thuyết lí của Lực: “Cơ quan này là một cơ quan học thuật, cơ quan văn hiến. Tuyệt đối không được một ai biến cái cơ quan văn hiến này thành một bãi chiến trường để các phe phái đấu đá nhau. Đấu đá nhau để làm gì? Để gãy chân gãy tay, đê hao tổn máu à! Cuối cùng ai cũng phải nằm trong sáu tấm gỗ. Vậy thì khi đang sống phải yêu thương nhau. Mọi người phải yêu thương nhau, lo cho nhau, thu nhập cao. Như thế chẳng sung sướng hơn đấu đá nhau… Ai mưu cầu lợi ích cá nhân xin mời đi nơi khác. Còn đây là một cơ quan văn hiến sang trọng, tôi cấm không ai được biến nơi này thành bãi chiến trường để đấu đá nhau…”. Có lúc Lực gào đến khản hơi, hai thái dương giật giật liên tục. Cả gian phòng im phăng phắc. Thỉnh thoảng có người quay mặt vào người bên cạnh hỏi: “Ông Lực nói ai đấy?”. Người bên cạnh trả lời giọng bực tức: “Ông ta nói trời nói đất chứ nói ai nữa!”… Sau cuộc họp, đợi cho đến lúc tâm trạng đa nghi của Lực đã lặng sóng, Hòn để trên bàn làm việc của Lực một mảnh giấy có viết mấy chữ giọng đùa vui: “Thần xin tâu với bệ hạ: khi nào có kẻ xui bệ hạ một điều gì mà làm cho hai thái dương bệ hạ nóng lên thì xin bệ hạ nghiến chặt hai hàm răng lại”. Lực cầm mảnh giấy đọc, cảm thấy mát lòng, giơ cánh tay phải trước mặt Cù Văn Hòn: “Rất tuyệt? Rất tuyệt vời!”. Điều khuyên của Hòn rất tuyệt vờil Hòn là người rất chí tình với tôi!”. Nhưng sau lúc ấy sau khi nói xong câu ấy, tính đa nghi của Lực vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.
***
Cù Văn Hòn vừa đến cổng nhà Lực thì Cấu cũng vừa trong nhà Lực đi ra. Chợt thấy Hòn, Cấu vội kéo chiếc mũ sụp xuơng trước mặt, rồi nhảy lên xe Dream phóng đi rất nhanh. A, thì ra chính Cấu là tác giả của trận điên đa nghi mà lúc nãy Lực thốt ra những lời bất nhã đầu dây nói. Hòn lặng lẽ khóa xe đạp, bước vào cửa. Từ khe cửa, có một làn khói bay ra. Hơi khói làm cho Hòn cảm thấy ấm lại chút ít sau khi đạp xe qua năm cây số đường phố lạnh lẽo. Nhưng khói đâu mà nhiều thế? Hòn ghé mắt nhìn vào phòng, thấy Lực đang cầm một cuộn giấy đốt lửa khua từ góc này đến góc kia. Cứ mỗi lần khua, ngọn lửa lại lóe lên. Cháy hết cuộn giấy này Lực lại đốt tiếp cuộn giấy khác. Khói tỏa ra càng lâu càng nhiều. Gương mặt Lực đờ đẫn một cách thành khẩn. Đôi mắt cũng đờ dại một cách thành khẩn. Thỉnh thoảng Lực đứng sững, nhìn ngọn lửa đầu cuộn giấy, rồi chợt như có một sức mạnh vô hình xui khiến, Lực lại khuơ mạnh cuộn giấy làm cho ngọn lửa lóe sáng và khói bốc lên mạnh hơn.
Bất chợt Lực mở to đôi mắt nhìn vào góc phòng bên phải, đi thẳng tới, vuug ngọn lửa sáng một vệt từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên. Khói bay vào cay xè mắt, nước mắt ứa ra, Lực đưa tay trái dũi vào mắt bên này rồi dũi vào mắt bên kia. Đột nhiên Lực nhìn lấc lơ lấc láo như đang tìm kiếm một cái gì, với một động tác nhanh nhẹn Lực đi thẳng đến chiếc ghế Cấu ngồi lúc nãy và khua mạnh ngọn lửa phía trên ghế, xung quanh ghế đển năm, sáu vòng. Nhiều vòng khói quẫn phả vào mồm, Lực ho sặc sụa…
Cậu ta đang đốt vía. Cấu vừa ở đây ra, cho nên phải đốt vía. Một mặt Lực thích được gặp Cấu để nghe Cấu thông báo những tin tức bà rằn bà rí, nhưng mặt khác Lực lại thấy Cấu là người tướng mạo dữ, vía dữ, cho nên sau mỗi lần Cấu ra khỏi phòng là phải đốt vía ngay.
Chờ cho đến lúc Lực dập tắt lửa, Cù Văn Hòn mới gõ cửa và bước vào, cất lên hai tiếng thân mật “chào ông” và ngồi ngay xuống ghế một cách tự nhiên như người nhà.
Chắc hẳn Lực chưa định thần sau hai lần chông chênh về tâm lí: lần trước nghe những thông tin rối rắm của Cấu, lần sau đốt vía Cấu; Lực quỳ sụp trước mặt Hòn vừa vái lạy vừa nói:
– Tôi đội ơn ông Cù Văn Hòn. Ông đã xin cho thằng Vệ con tôi vào học ở một trường kiểu mẫu ở Hà Nội, tôi chưa trả hết ơn cho ông, cho nên ông tìm cách làm nhục tôi, ông liên kết với Phan Chấn để làm nhục tôi, ông xui Phan Chấn phê bình tôi trước mặt các quan khách là tôi không biết thẩm định học thuật, tôi gạt ra những bài hay để in những bài dở… Tôi hiểu lắm, tôi hiểu lắm ông Cù Văn Hòn ơi ông xin cho thằng Vệ con tôi vào học ở một trường kiểu mẫu của Hà Nội, tôi chưa trả hết ơn ông, cho nên ông tìm cách làm nhục tôi…
Lực chạy thốc ra cửa, gọi toáng lên: “Vệ ơi, thằng Vệ đâu rồi, mày về ngay để lạy bác Cù Văn Hòn, bác Hòn xin cho mày học mà mày chưa trả ơn… Vệ ơi… Vệ ơi… Vệ ơi”.
Không nghe tiếng thằng Vệ trả lời, Lực chạy tìm khắp các nhà láng giềng. Cuối cùng tóm được thằng Vệ đang chơi với mấy đứa trẻ ngoài đường phố, Lực xềnh xệch kéo về và bắt nó quỳ lạy Cù Văn Hòn. Thằng Vệ ngơ ngác, nhìn Lực, rồi nhìn Hòn, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Lực ấn vai nó quỳ xuống: “Mày ngu thế, mày đội ơn người ta mà không quỳ lạy người ta, còn đứng ngẩn tò te ra đấy”. Như một cái máy, thằng Vệ làm theo lệnh bố nó.
Cù Văn Hòn vòng hai tay lên ngực, ngồi im như Bụt. Hòn đã quen với tính cách của Lực; nhưng lần này quá bất ngờ về cơn điên đa nghi của Lực. Việc Hòn xin học cho thằng Vệ cách đây ba năm rồi, bây giờ Lực lôi ra để đổ oan cho mình là vì Lực không trả ơn cho mình nên mình tìm cách làm nhục?!! Sự đa nghi đã đẩy tâm lí cậu ta luồn qua bao nhiêu khúc khuất của thời gian và sự việc để cuối cùng bám chặt vào một ý nghĩ kì quái… Còn việc Phan Chấn phê bình Lực đọc bản thảo không kĩ, thẩm văn chương không tinh là do Phan Chấn nhận định đúng như thế, chứ Cù Văn Hòn chẳng bao giờ “mớm” cho Chấn…
Cù Văn Hòn nhẹ nhàng nâng thằng Vệ dậy và bảo nhỏ: “Cháu đi chơi… bác cho cháu đi chơi…”. Vệ ra khỏi phòng. Hòn khép chặt cửa và lại ngồi vào ghế. Đang suy nghĩ tìm cách hạ cái màn bi hài kịch này, thì chợt thấy ở góc phòng có lọ rượu thuốc, Hòn bước đến cầm chai rượu rót ra hai chén và cố nói giọng bỗ bã:
– Nào, hai anh em ta cụng chén chúc tình bạn chúng ta vĩnh cửu như dãy Trường Sơn.
Lực đang lớ ngớ trước cử chỉ thân tình của Hòn thì Hòn nâng chén lên giục: “Nào, Quách Quyền Lực, nào… nào… cụng chén đi… cụng chén đi… Chúc cho tình bạn chúng ta vĩnh cửu như dãy Trường Sơn…”. Lực bị động cuốn theo sự chỉ huy của Hòn. Hai cái chén chạm vào nhau “cạch” và hai người nốc một hơi cạn chén… Lúc này Hòn mới chậm rãi nói cho Lực rõ từng việc một và Lực im lặng ngồi nghe. Hòn đã thành công trong việc tước vũ khí của đối phương bằng thái độ nhã nhặn của mình. Hòn vừa dứt lời, Lực cúi đầu xuống, giơ tay phải đặt lên đỉnh đầu:
– Cù Văn Hòn ơi, cái sẹo vẫn còn nguyên si đây. Thằng Lực sẹo vẫn còn đây. Cái sẹo này không bao giờ mất được. Cái sẹo này không bao giờ mất có nghĩa là tình bạn của chúng ta không bao giờ mất!
Hòn mỉm cười:
– Mình chỉ sợ cái sẹo còn mà tình bạn mất.
Lực nói tha thiết như đổ gan đổ ruột:
– Không mất được! Hòn ơi! Vết sẹo không mất được, tình bạn không mất được. Thằng Lực này dẫu đến lúc nhắm mắt xuôi tay, thịt xương tan thành đất cát, thì linh hồn của nó cũng mang vết sẹo này về thế giới vĩnh hằng.
– Cứ vài ba ngày ông vô cớ nổi một trận lôi đình đa nghi do người khác xúc xiểm thì làm thế nào mà giữ bền tình bạn được.
– Thế ông cho tôi sửa chữa từ từ chứ. Có lần ông nói với tôi “lập trường tư tưởng thì có thể dễ dàng thay đổi, còn cá tính là cái trời cho thì thay đổi rất chậm!”.
Đã đành như thế. Nhưng mấy năm vừa rồi tôi chẳng thấy ông sửa chữa được chút nào, mà chỉ càng ngày càng tăng mặt không tốt trong người ông. Anh em trong cơ quan mỗi ngày một chán ông. Nếu ông bị cô lập thì vẫn còn tôi. Còn thằng Cấu, ông biết rõ nó rồi, ông mà gặp vận hạn gì nó sẽ quay mặt ngay lập tửc…
***
Cạch… cạch… cạch… Có tiếng gõ cửa. Linh Vũ bước vào Quách Quyền Lực đứng dậy, giơ hai tay đón chào nồng nhiệt:
– Chào thi sĩ Linh Vũ. Cuộc tương phùng của ba ta hôm nay thật lí thú, thật cực kì có ý nghĩa. Tình bạn của ba chúng ta đã thả neo từ cái bến cũ nghèo khổ, cho nên chúng ta vĩnh viễn nắm tay nhau đi trên đường đời vô tận. Dù thác ghềnh dữ dội, dù giông tố bão bùng, dù ma quỷ hoành hành, chúng ta không bao giờ chia lìa nhau. Anh em ta như keo với sơn, như môi với răng, như chân với tay, như da với thịt, chúng ta song song đồng hành trên vạn dặm thiên lí…
Quách Quyền Lực vừa nói vừa cầm chai rượu thuốc rót ra ba chén, rồi trao cho Linh Vũ một chén, Cù Văn Hòn một chén. Lực giơ chén lên cao:
– Nào… cụng chén…
Ba cái chén “cách” vào nhau, sóng sánh rượu tràn ra.
Quách Quyền Lực và Cù Văn Hòn cùng chơi với nhau, thân nhau từ hồi học cấp I. Còn Quách Quyền Lực và Linh Vũ cùng ở một đơn vị bộ đội hồi chống Mỹ. Sau khi hòa bình lập lại, họ cùng về Hà Nội và hay gặp gỡ nhau bàn bạc văn chương. Quách Quyền Lực viết phê bình văn học. Linh Vũ làm thơ. Cù Văn Hòn nghiên cứu văn học dân gian. Họ hăm hở lập nghiệp bằng văn chương. Khi có món nhuận bút ít ỏi họ rủ nhau đi uống rượu với chân gà, hoặc sang hơn thì đi ăn thịt chó. Nhưng từ khi Quách Quyền Lực gặp hoạn nạn, kiêng thịt chó, Linh Vũ và Cù Văn Hòn chiều bạn, tránh xa tất cả các cửa hàng thịt chó.
Có một lần ba người rủ nhau đi liên hoan sinh nhật Lực, Linh Vũ vô tình chỉ vào bà hàng bán chân chó ở phố Huế: “Hay lắm chúng mày ơi, cái món này hay lắm!”. Lực cho rằng Linh Vũ xỏ mình, lập tức nổi giậ n, bỏ về. Hòn phải đứng ra dàn hòa một thời gian dài Lực mới chịu quay lại với Linh Vũ… Hòn giơ tay vỗ lên vai Linh Vũ:
– Trời mưa rét. Ông đến đây có việc gì cần lắm phải không?
– Tôi nhớ thằng Lực thì tôi đến, chả có việc gì.
Lực giơ hai tay:
– Rất tuyệt! Linh Vũ rất tuyệt vời! Tình bạn muôn năm, muôn muôn năm. Nào… cụng chén…
Trong không khí thân tình, Linh Vũ vừa cười vừa nói:
– Tôi hỏi thật hai ông, từ khi Lực về làm Viện trưởng Viện Văn hiến, hai ông hay có chuyện lục đục.
Lực mở to mắt nhìn Linh Vũ:
– Bố láo! Chúng nó đồn bố láo! Tôi và Cù Văn Hòn chỉ biết dựa vào nhau mà làm việc, chỉ biết thương nhau yêu nhau như môi với răng, như chân với tay, như da với thịt.
Lmh Vũ nửa đùa nửa thật:
– Tao lại nghe nhiểu người nói thằng Lực dựa vào thằng Cấu là chính.
Lực độp ngay:
– Bố láo! Đời nào tao lại tin thằng Cấu, dựa vào thằng Cấu. Một thằng có đầy thành tích bất hảo mà mày lại bảo là chỗ dựa của tao ạ?… Bố láo? Chúng nó bố láo?… Lực chỉ vào Cù Văn Hòn. Đây! Bức thành đồng vĩ đại của tôi đây. Một người có bộ thần kinh bằng thép trong mọi cơn sóng gió, là chỗ dựa duy nhất của tôi. Linh Vũ có biết không? Linh Vũ có tin vào những điều tôi nói không? Nếu Linh Vũ tin những lời gan ruột của tôi tức là còn bạn của tôi. Nếu Linh Vũ không tin những lời gan ruột của tôi tức là không phải bạn của tôi nữa… Tôi đã học nhiều về tử vi về tướng số, tôi lại không hiểu những điều sơ đẳng này ạ. Mắt thằng Cấu là mắt lươn. Những người ti hí mắt lươn, trai thì trộm cướp gái buôn chồng người… Còn thằng Cù Văn Hòn, mặt nó đường nét rõ ràng, cái nhân trung của nó sâu. Những người có nhân trung sâu là những người trung thực, không bao giờ phản trắc người thân và bạn bè… Thằng nào tung ra cái tin tôi dựa vào thằng Cấu để làm việc là xúc phạm đến tôi, xúc phạm đến nhân cách của tôi. Những thằng đó muốn chia uyên rẽ thúy giừa tôi và Cù Văn Hòn… Linh Vũ, mày đã thực sự tin vào những lời gan ruột của tao chưa?
Linh Vũ cười:
– Tao tin gan ruột của mày rồi. Tao chỉ nói thêm thế này thôi. Thằng Cù Văn Hòn là người của công việc. Đã là người của công việc thì nó khó chịu với người làm hỏng công việc. Có thể có lúc nó nguyên tắc đấy, nhưng nguyên tắc để được việc thì phải chấp nhận tính nguyên tắc của nó…
Quách Quyền Lực đứng dậy, giơ hai tay ôm cổ hai người bạn, nói với giọng rên rên như muốn khóc:
– Ta lại kết nghĩa anh em. Đồng chí Lê Đức Thọ nói: người Đảng viên phải mỗi ngày vào Đảng một lần, thì anh em ta mỗi ngày phải kết nghĩa một lần.