Chiều nay, chậm rãi bước bên nhau dạo mát quanh vườn, ngang luống hoa cánh chuồn đang nở rộ, chợt Hạ hỏi anh về sự thắc mắc của mình từ bấy lâu nay.
– Anh à ! Sao nhà mình lại trồng loài hoa dơn sơ, tầm thường như loại cỏ dại này, mà không là hồng, cúc, lan, huệ, lưu ly, cẩm chướng… hay một loài hoa vương giả nào khác hả anh ?
Thiệu Dân hơi khựng lại đúng một giây, rồi nhìn Hạ hỏi dò :
– Em hỏi chi vậy ?
Hạ cũng lấy làm lạ cho cử chỉ không bình thường của anh.
– Sao vậy ? Em có nói sai điều gì à ?
Anh hơi lựng khựng rào đón :
– Nhưng em hứa không được giận anh mới nói.
Hạ nhìn nhìn anh một lúc rồi cũng gật đầu, nhưng phải mất vài giây như suy nghĩ thật chu đáo mọi điều trước khi nói, với gương mặt đanh lạnh.
– Vì ngày trước lúc anh yêu Bích Ly, cô ấy nói rất ghét loài hoa này, vì nó vừa vô duyên vừa không hương sắc . Khi cổ chia tay anh chạy theo người khác, lúc đó anh rất tuyệt vọng chán đời. lại vừa oán hận cô ta, nên anh quyết định trồng nó để trả thù và nhìn nó mà nhớ đời cho sự ngu muội, mù quáng của mình khi đem trái tim nguyên sơ trao cho quỷ dữ.
Hạ nhìn anh lạ lẫm . Lúc này mặt anh dịu lại, nói tiếp :
– Nhưng theo thời gian, anh đã nghiệm ra rằng : cô ta không xứng đáng và thấy mình lúc đó thật trẻ con, nên anh quên ngay cô ấy trước khi cưới em . Rồi dần dần anh lại thấy loài hoa này cũng dễ thương, nên anh bảo chú Tám chăm sóc cẩn thận hơn.
Nói xong, anh nhìn cô nheo mắt :
– Anh đã nói thật tất cả rồi đó, em có tin không ?
Hạ hỉnh mũi.
– Em tin anh, nhưng chưa là tất cả . Vì theo em biết, anh rất đào hoa.
Anh khịt mũi :
– Vậy em còn muốn điều tra gì nữa đây ?
Hạ Ỡm ờ :
– Em muốn anh tự nguyện.
Anh gãi đầu như khó xử :
– Làm sao anh nhớ nổi mà khai.
Hạ trợn mắt kêu trời :
– Trời đất ! Anh yêu hết người đẹp hiện diện trên đất này sao ?
Anh nhăn nhó, giọng ỉu xìu :
– Làm gì có . Chỉ một mình em còn sắp tắt thở rồi, anh đâu dám đèo bồng.
Hạ chì chiết :
– Anh làm như hiền lắm . Về chuyện này còn phải xét lại.
– Thôi mà em, anh “tu” lâu lắm rồi, em không thấy sao ?
Hạ nhìn vào mắt anh nói như tâm sự :
– Em biết anh “ghê” lâu lắm rồi, nhưng không biết tại sao vẫn cứ yêu . Anh thấy em có khờ dại lắm không ?
– Đừng nói vậy, anh buồn chứ em . Yêu anh là em khôn ngoan đó chứ ở mà khờ . Em có biết bao nhiêu người muốn như em mà có được đâu.
– Anh cao giá dữ vậy sao ?
Anh kéo Hạ Ôm vào lòng, âu yếm :
– Nhưng còn thua em xa.
Hạ vùi đầu vào ngực anh, thủ thỉ :
– Anh có biết là em yêu thích loài hoa cánh chuồn nhất trong các loài hoa không ? Nên ngày đầu tiên bước về nhà chồng, luống hoa này đã đập vào mắt em trước nhất và đột nhiên em cảm thấy yêu ngôi nhà và cảnh vật ở đây vô cùng . Tuy hoa không có hương thơm ngào ngạt, mỏng manh dễ vỡ, nhưng rất thanh nhã tinh khôi . Anh nhìn kỹ xem, hoa thật quyến rũ mà lại dễ trồng . Dù bất cứ nơi đâu, chúng cũng sống được.
Thiệu Dân chưng hửng nhìn cô :
– Sao nào giờ anh không nghe em nói ? Vậy là vô tình anh đã làm được một việc có ý nghĩa cho vợ anh rồi . Vậy thưởng anh đi chứ !
– Hổng dám đâu . Em còn chưa hỏi tội anh ở đó mà thưởng.
Thiệu Dân ngơ ngác :
– Ủa ! Sao kỳ vậy, anh có tội gì ?
– Không phải sao ? Hồi đó anh còn không thèm nhìn mặt em méo, tròn ra sao nữa, chứ ở đó mà nói đến chuyện hoa lá cành . Hơn nữa anh trồng hoa là để trả thù chứ không phải vì em.
Anh nhăn mặt kêu lên :
– Trời ! Vậy mà em cũng nói được . Anh giải thích chuyện này rồi, em còn muốn gì nữa ?
Hạ cười khúc khích khi thấy mặt anh méo xẹo . Anh siết Hạ chặt hơn, thì thầm :
– Định ăn gian anh, phải không ?
Hạ mắc cỡ đẩy anh ra, vì cô biết anh đang muốn hôn cô.
– Thôi đi mẹ nhìn thấy bây giờ.
Thiệu Dân lì lợm :
– Anh không sợ.
Hạ la lên, dọa :
– Anh làm em đau rồi nè.
Anh tưởng thật, buông Hạ ra ngay không dám đùa dai . Anh bảo :
– Vào nhà đi em, sắp tối rồi.
Một tuần lễ sau, Vọng Thường từ Đà Lạt vào lại Sài Gòn . Lúc này, Hạ thấy anh buồn hơn, lầm lì như chiếc bóng . Anh thường ra khỏi nhà rất sớm, mà về lại rất khuya, có khi say mèm . Mẹ chồng cô thấy vậy lo lắng hỏi, anh bảo bận giao dịch chuyện làm ăn.
Hôm nay cũng chỉ một mình Hạ Ở nhà, ai nấy đều có công việc riêng . Dì Tư thì đi chợ . Đang ngồi nghe nhạc nơi phòng khách, chợt chuông cửa reo lên . Tưởng dì Tư đi chợ về, Hạ đi ra mở cổng . Trước mặt cô không phải là dì Tư mà là Vọng Thường, cùng với hai người đàn ông lạ, khá thanh lịch và một cô gái thật đẹp . Một nét đẹp rực rỡ nhờ biết tận dụng phấn son và quần áo thời trang đắt tiền . Hạ gật đầu chào rồi cùng họ vào nhà . Vọng Thường làm một màn giới thiệu.
Anh vỗ vai người bạn tên Vĩnh là người đàn ông có nước da nâu đồng thật mạnh mẽ có nụ cười thật duyên . Còn người đàn ông cỡ tuổi Vọng Thường tên Thạch da hơi ngâm, đặc biệt anh ta có đôi mắt thật đen, tia nhìn rất dữ, gương mặt góc cạnh nét đàn ông đượm sương gió phong trần . Còn cô gái có cái tên thật kiêu kỳ : Mỹ Phụng.
Quay qua chỉ vào Hạ, anh nói với mọi người . Nghe thì đơn giản, nhưng tinh ý một tí ai cũng nhận ra bên trong câu nói có phần chua chát :
– Còn đây là Khiết Hạ, vợ anh Thiệu Dân, là chị dâu của tôi đó các bạn.
Anh nhấn mạnh từ “chị dâu” nghe rất nặng.
Hạ miễn cưỡng gật đầu đáp lễ rồi viện cớ để cáo từ.
– Các anh chị cứ tự nhiên, tôi bận chút việc . Xin phép vào trong.
Vọng Thường đưa tay ngăn lại, mắt hơi nheo :
– Hạ ngồi chơi đã, lâu lâu mới có dịp rủ bạn bè về nhà chơi, chẳng lẽ Hạ không nhín chút thời gian nói chuyện cho vui với bạn bè tôi được sao ?
Cách nói chuyện như ra lệnh của Vọng Thường làm Hạ khó chịu . Nhưng trước mặt người lạ, Hạ đành làm thinh nuốt giận.
Thấy vậy, anh bạn tên Vĩnh lên tiếng :
– Chị ngồi chơi cho vui, chúng tôi đều quen biết anh Dân cả . Nghe tin ảnh cưới vợ, nhưng đến hôm nay mới biết mặt . Bởi hôm đám cưới, chúng tôi đều bận công tác nước ngoài, nên không dự được . Thôi thì bây giờ gặp mặt làm quen cũng chưa muộn, phải không ?
Thấy Vĩnh cởi mở, Hạ cũng dịu dàng :
– Không có chi . Nếu đã là người quen thì không có gì là muộn cả.
Vọng Thường kín đáo nhìn cô, rồi nhìn các bạn, mời :
– Mời các bạn uống nước.
Anh bưng ly nước cam đưa tận tay Hạ giọng ân cần :
– Hạ uống nước cam đi, rất tốt cho sức khỏe.
Hạ nhận ly nước rồi đặt xuống bàn . Cô thấy ngượng với ba đôi mắt đang tò mò nhìn mình nên đâm cáu . Nhất là Mỹ Phụng, tia nhìn sắc lạnh pha nỗi ghen hờn tức tối.
– Tôi lại không thích uống nước cam . Các anh, chị cứ tự nhiên.
Vọng Thường phật ý nhìn chỗ khác . Mỹ Phụng lại châm chọc :
– Cùng chung dưới mái nhà bao nhiêu năm mà sở thích của chị Hạ, anh cũng không biết thì quá tệ . Bởi vậy anh mới thua.
Vọng Thường trừng mắt nhìn cô, giọng gắt gỏng :
– Ai mượn em nhiều chuyện.
Mỹ Phụng quắc mắt lại anh định gây hấn.
Thấy tình hình hơi căng thẳng, Vĩnh giảng hòa :
– Cho tôi xin đi các bạn . Chỉ một ly nước thôi mà, đâu có gì phải ầm ĩ.
Vọng Thường rít thuốc liên tục, vẻ mặt khó đăm đăm, làm bầu không khí vui vẻ như chùn lại . Lúc này anh chàng tên Thạch mới lên tiếng, mắt nhìn Hạ chăm chăm không cần che giấu :
– Tôi cũng có nghe bạn tôi là Hoàng Đáng ca ngợi về chị khá nhiều, nên mới có dịp diện kiến, quả không sai . Anh Dân thật có mắt tinh đời
Mỹ Phụng xen vào, giọng mỉa mai :
– Tượng đá mà hôm nay còn mở miệng khen thì chị đúng là trên cả tuyệt vời.
Hạ nhíu mày suy nghĩ : “Cô đâu thù oán gì với cô ta, mà sao cô nàng cay cú trong từng lời nói ? Được dịp là cô ta không bỏ qua một cơ hội nào . Đúng là thứ đàn bà lòng dạ hẹp hòi . Hạng người này cũng không nên kết thân làm gì chỉ tổ mang họa vào thân . Vậy mà Vọng Thường và những người bạn của anh sao có thể kết bạn được với cô ta không biết ?”
Dứt dòng suy nghĩ, Hạ buông giọng lạnh lùng :
– Cám ơn lời khen tặng của các anh chị, tôi không dám nhận vì tôi cũng chẳng có gì đặc biệt.
Vừa dứt câu, Hạ đứng dậy dù Vọng Thường đưa mắt nhìn cô không vừa ý.
– Xin lỗi, tôi có chút việc phải vào trong.
Mời các bạn đón đọc Lỗi Nhịp Trái Tim của tác giả Thụy Vũ.
Nguồn: dtv-ebook.com