Quân Sinh Ta Đã Lão

white noise for sleeping link
shopee-sale

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Ta hận quân sinh trễ, quân hận ta sinh sớm
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo.

“Vì sao khoảng thời gian tôi tươi đẹp nhất không thể gặp gỡ anh như bây giờ?” 

Lần đầu gặp gỡ, Nhâm Tây Cố chỉ là cậu nhóc tiểu học ngang ngạnh bất lương nhà hàng xóm, cậu nhóc ấy cao chưa đến vai Hác Manh. 

Bố mẹ Nhâm Tây Cố ly dị, cuộc sống của đứa nhỏ ấy bị bỏ bê – họ bận đi tìm hạnh phúc mới. Họ để cậu lại một mình ở ngôi nhà ba người từng chung sống, ở đó không còn có hơi ấm gia đình. Điều duy nhất Tây Cố còn trân trọng tham luyến là sự quan tâm chăm lo của cô gái hàng xóm, cô ấy xem cậu như em trai của mình. Nhưng cậu nhóc đó thì suy nghĩ không đơn thuần như vậy.

Lần đầu tỏ tình với Hác Manh, Nhâm Tây Cố mới là một thiếu niên 17 tuổi, thanh xuân rực rỡ vừa mới bắt đầu. Khi đó Hác Manh đã sớm bước chân vào xã hội, đã trải qua nhiều cung bậc của tình cảm, còn Nhâm Tây Cố chỉ mới chạm chân vào tình cảm non nớt đầu đời. Liệu cậu có thể kiên trì được bao lâu, liệu rằng giữa họ có tương lai hay không? 

Năm 17 tuổi Nhâm Tây Cố không có tư cách hứa hẹn tương lai với Hác Manh, khoảng cách tuổi tác đó là một bước mạo hiểm rất lớn đối với một cô gái bảo thủ như Hác Manh. Nhưng không chỉ Hác Manh, bất cứ ai có suy nghĩ nghiêm túc về tương lai đều sẽ đắn đo như vậy. Thử nghĩ khi Nhâm Tây Cố học xong đại học bước ra xã hội Hác Manh đã sắp 30, đối với phụ nữ 30 đã là một nửa cuộc đời; khi Nhâm Tây Cố 30 tuổi, đấy mới chỉ là thời điểm người đàn ông thành thục hấp dẫn nhất, cô đã gần 40, thanh xuân đã không còn gì nữa. 

Cô không giàu có, không xinh đẹp xuất sắc, cũng không quyến rũ hay đáng yêu. Sự yêu thích của một cậu trai vừa trưởng thành có bao nhiêu đáng tin, có bao nhiêu kiên định? Liệu sau khi cậu bước ra ngoài xã hội cậu có chống đỡ nổi biết bao cám dỗ ong bướm ngoài kia, biết bao cô gái thanh xuân phơi phới đang bám đuổi? Và còn sự chỉ trích của hàng xóm nữa, Hác Manh không đủ can đảm. Việc đợi chờ một người như vậy quá mạo hiểm, thời gian không cho phép cô đem cuộc đời mình đi đánh cược.

Hác Manh rời bỏ Nhâm Tây Cố, đi đến một nơi xa để trốn tránh đoạn tình cảm này, biết đâu sau vài năm nữa, cậu nhóc ấy sẽ suy nghĩ trưởng thành hơn và nhận ra cô cũng không tốt như những gì cậu từng huyễn hoặc.

Nhưng nếu trốn tránh được thì chúng ta đã không có truyện để đọc, hai người gặp lại nhau ở một thành phố xa lạ. Sau nhiều lần cố gắng phá vỡ rào cản của Hác Manh, Nhâm Tây Cố thành công chen chân vào cuộc sống mới của cô, từ đó dẫn Hác Manh đi trên con đường mạo hiểm không lối về. Đối với Hác Manh, quyết định ở bên Nhâm Tây Cố là quyết định mạo hiểm nhất cuộc đời này.

Tuy mình không thích nhân vật nam chính vì tính tình xấu tệ và chưa đủ chín chắn nhưng mình lại đánh giá cao sự kiên định của cậu với tình cảm. Cậu chứng minh được với mọi người xung quanh rằng cậu yêu Hác Manh không phải sự bồng bột của tình yêu đầu đời, không phải sự háo thắng của tuổi trẻ mà đó là khi nói yêu là đã định một đời, có thể buông xuống tính nết, buông xuống mặt mũi nhưng chung quy không thể buông bỏ một người. 

Nhâm Tây Cố đã cố gắng trưởng thành nhanh nhất để có thể đứng cạnh Hác Manh, để đi trước che chở cho cô chứ không như hiện tại nhìn cô một mình phấn đấu.

Truyện theo hơi hướng thực tế nên mình không thể nhìn nhận nhân vật theo hướng mỹ hóa được. Nữ chính Hác Manh như những con người ở đây, không hoàn mỹ, suy nghĩ của cô cũng bị chi phối bởi những điều vặt vãnh trong cuộc sống. Cuộc sống của cô không thể chỉ có tình yêu và hạnh phúc, cô còn cần có gia đình, ba mẹ. Cô cũng sợ sự dèm pha từ người xung quanh nên suy nghĩ kỹ lưỡng và đắn đo khi quyết định mở lòng với Nhâm Tây Cố là vô cùng hợp lý.

Nhưng yêu một chàng trai kém tuổi sẽ chẳng sung sướng gì mấy, chẳng nói đến chàng trai đó vừa ngưỡng hai mươi chưa hết teen, Nhâm Tây Cố sẽ không đủ tâm lý để che chở quan tâm người yêu, sẽ không đủ kiên nhẫn để nhường nhịn người yêu và quan trọng là không có sự cảm thông. Hác Manh thì lại cần có một người yêu với những điều ngược lại.

Chính vì vậy, khi hai người bên nhau Hác Manh vẫn luôn lo sợ, không biết từ khi nào cô trở nên đáng thương như vậy, lo được lo mất. Cô nhìn Nhâm Tây Cố trải qua từng thời khắc thanh xuân mới thấy thời gian của mình trôi qua đáng sợ đến mức nào. Cô không phải một cô gái rộng lượng, vài chi tiết mâu thuẫn nhỏ giữa hai người khi nhìn kỹ cũng khơi ra được biết bao nhiêu những bất trắc của cuộc tình này. Và trong tình yêu luôn có một bên cố gắng nhiều hơn nhưng khi sự cố gắng đó quá lớn mà người kia lại không thấu hiểu được thì kết cục là tan vỡ.

Trong mười năm kể từ khi quen biết, hai người trải qua mấy lần hợp tan, khoảng thời gian chia xa cũng tính trên đơn vị năm. Chính khoảng thời gian đó giúp cho họ khắc phục được yếu kém của mình, một người cố gắng trưởng thành thật nhanh để có tư cách đuổi theo người kia, một người cố gắng làm việc quên mình để không nhớ người kia nữa. Nhưng họ đều không làm được, khi nhận ra tất cả cố gắng lãng quên đều không còn tác dụng, vận mệnh lần nữa kéo họ về bên nhau. Khi ấy Nhâm Tây Cố đã đủ tư cách đứng cạnh Hác Manh, đủ tư cách hứa hẹn một tương lai, chỉ mong cô đừng rời bỏ anh.

“Quân sinh ta đã lão” là một bộ truyện vẽ ra một tình yêu cực kỳ gian nan, tan hợp hợp tan, đau thương chia cách, thứ giúp họ vượt qua nhiều năm như vậy để cuối cùng vẫn về với nhau chính là sự kiên định kiên trì với tình cảm đã định, dám thử lại một lần, dám yêu lại người đã làm mình tổn thương, mặc cho có thể sẽ lại bị thương tổn. Vì vậy, nếu bạn cảm thấy hợp gu và yêu thích thể loại trên hãy nhảy hố nhé. Truyện đáng đọc lắm đấy ạ.
________

” “: Trích từ truyện
Review by #Hạ Dung Hoa – fb/ReviewNgonTinh0105

Đánh giá bài viết
Xin lỗi vì sự bất tiện này! Nhưng mình làm affiliate để tự trang trải chi phí duy trì server, mong các bạn thông cảm.
Quảng cáo sẽ tự ẩn đi trong vòng 30 giây

Nguồn: dtv-ebook.com