Warning: Có thể các bạn không thích các tác phẩm của Diệp Lạc Vô Tâm, có thể bạn sẽ thấy ngại đọc vì bài review này quá dài. Nhưng dù thế nào, tôi cũng hy vọng các bạn sẽ không vì những lý do này mà bỏ qua “Em vốn thích cô độc, cho đến khi có anh”, vì đây thực sự là một cuốn truyện đáng đọc.
Khi cầm trên tay những quyển truyện ngôn tình, đã bao giờ bạn cảm thấy tò mò về cuộc sống và tình yêu ngoài đời của các tác giả chưa? Liệu các bà “mẹ kế” có thực sự trải qua những mối tình gian nan, trắc trở như những áng văn họ viết nên? Liệu các bà “mẹ đẻ” có phải nàng công chúa trong câu chuyện tình ngọt ngào như những giấc mơ mà họ vẫn dệt cho chúng ta xem?
“Em vốn thích cô độc, cho đến khi có anh” là cuốn tự truyện kể về mối tình giữa nữ tác giả Diệp Lạc Vô Tâm và Trình Trạch – người được Tâm Tâm đặt cho biệt danh “Kẻ phiền phức”. Khác với những tác phẩm trước đây chứa đầy những tình tiết ngược tâm ngược thân, hành hạ cả nhân vật lẫn người đọc, chuyện tình của Diệp Lạc Vô Tâm có sự ngọt ngào, bay bổng, có những nỗi niềm day dứt nhẹ nhàng và cũng có cả những vấn đề củi gạo dầu muối như mọi câu chuyện mà chúng ta vẫn thường được nghe trong cuộc sống hàng ngày.
Cuốn sách bắt đầu bằng những mẩu chuyện nhỏ của đôi vợ chồng Tâm Tâm và Kẻ phiền phức. Độc giả lần đầu tiên được nhìn thấy hình ảnh một Diệp Lạc Vô Tâm vô cùng lơ đơ và đãng trí. Vào thang máy quên bấm nút, ra khỏi nhà quên điện thoại, bất lực với các con số… Tâm Tâm đã chứng minh rằng bút danh “Vô Tâm” của cô cũng chẳng sai thực tế là mấy.
Nếu nói Tâm Tâm là cô nàng rất dễ khiến người ta nổi khùng thì nam chính của chúng ta – Kẻ phiền phức – cũng tuyệt đối không phải một ông chồng dễ chiều. Với châm ngôn sống có một không hai “Việc có thể nhờ vả người khác thì không tội gì làm khổ bản thân”, Trình Trạch là ví dụ điển hình của một đức ông chồng mà các bà vợ muốn cho ăn đòn.
Nhưng trên đời vẫn tồn tại một thứ rất kỳ diệu mang tên duyên phận, một cô gái lơ đơ đụng phải một anh chàng phiền phức lại tạo thành một đôi vợ chồng cực kỳ… khó đỡ.
Kẻ phiền phức nói hôm nay tốt ngày nên tôi nghĩ đại sảnh của Cục Dân chính phải đông đúc chật chội lắm, nhưng bước vào cửa thì tôi mới ngớ ra ngạc nhiên vì ở đây cùng lắm được vài người đang làm thủ tục.
“Không phải anh nói hôm nay tốt ngày sao? Anh xem lịch nào thế?” Tôi băn khoăn hỏi.
“Không cần xếp hàng, thế chẳng phải là ngày tốt hay sao?”
…
Một hôm, tôi cùng Kẻ phiền phức ra ngoài dự tiệc đến nửa đêm phải bắt taxi về nhà. Ngồi trên xe, tôi đột nhiên cao hứng hỏi hắn: “Chúng ta đến nhà anh hay đến nhà em?
Kẻ phiền phức im lặng một hồi, rồi trả lời tôi trong ánh mắt nghi ngờ của anh lái xe: “Đến nhà em đi, vợ anh hôm nay về rồi.”
…
Mật khẩu QQ của Kẻ phiền phức rất phức tạp, lại gồm các chữ và số, mỗi lần tôi muốn đăng nhập vào tài khoản của hắn đều phải hỏi: “Mật khẩu của anh là gì thế?”
Sau lần thứ n, cuối cùng Kẻ phiền phức không chịu nổi nữa. “Em kiểm tra anh chat QQ mỗi ngày thì cũng được thôi, nhưng làm ơn đừng để anh biết có được không? Em phải hiểu cảm giác của anh chứ!” Tôi tự thấy mình đuối lý nên nói nhỏ: “Nhưng người ta mấy năm mới kiểm tra một lần, đương nhiên là không nhớ rồi.”
Kẻ phiền phức: “Lấy sổ mà ghi vào!”
Tôi: “Ý kiến hay!”
Rất lâu sau đó, tôi lại dè dặt hỏi Kẻ phiền phức: “Mật khẩu QQ của anh là gì vậy?”
“Vẫn là cái em ghi đấy.” Hắn chán nản nói.
“Nhưng cuốn sổ đó em tìm không thấy đâu…”
“Em… đợi một chút.”
“Ừ!”
Mười phút sau, Kẻ phiền phức nói với tôi: “Anh đổi mật khẩu của anh giống với mật khẩu QQ của em rồi đấy.”
Tôi liền nhào vào lòng anh: “Yêu anh chết đi được!”
Sau đó, Kẻ phiền phức còn rất hiểu lòng người, đem đổi mật khẩu ở di động của hắn cho giống với tôi. (*)
Đối với công việc review truyện, tôi luôn có một nguyên tắc “Chưa đọc chưa đăng ký review”, đơn giản vì tôi không có đủ tự tin rằng bài review của mình sẽ chất lượng nếu mình không thích cuốn truyện đó. Nhưng “Em vốn thích cô độc, cho đến khi có anh” là lần thứ hai tôi phá lệ. Và đây là hai quyết định cực kỳ chính xác. Nếu như “Nhân gian, tất cả đều là gặp gỡ”, cuốn sách đầu tiên mà tôi phá lệ, giúp tôi trở thành một người tốt hơn thì “Em vốn thích cô độc, cho đến khi có anh” dạy tôi cách trở thành một người con gái tự tin và hạnh phúc hơn.
Khi đọc “Em vốn thích cô độc, cho đến khi có anh”, ắt hẳn nhiều bạn sẽ nghĩ rằng Tâm Tâm đã quá may mắn khi gặp được Trình Trạch, một người đàn ông tốt và yêu thương cô hết mực. Nhưng có một sự thực là “May mắn cũng là một loại năng lực”(**). Và cuộc hôn nhân hạnh phúc với Kẻ phiền phức chính là thành quả của những năm tháng nỗ lực không ngừng nghỉ của Tâm Tâm.
Từ những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, cô bé Tâm Tâm đã hiểu ra một điều rằng, mỗi cô gái đều cần một người chồng tốt nhưng để có thể gặp được một người đàn ông tốt thì trước tiên phải trở thành một cô gái tốt. “Tình yêu không phải là tất cả đối với phụ nữ, nhưng phụ nữ mà không có tình yêu thì lại không ổn chút nào. Cho dù bây giờ bạn bao nhiêu tuổi thì bắt đầu từ lúc này, hãy cố gắng để hoàn thiện bản thân, như vậy bạn mới có cơ hội gặp được người đàn ông tốt hơn.”
Vậy nên, cô bé Tâm Tâm quyết tâm một mình đi tới một nơi xa lạ, theo học ở một trường trung học xa nhà, ngày ngày cố gắng học hành để thi đỗ vào một trường Đại học tốt. Nỗ lực được đền đáp khi cô thi đỗ trường Đại học T và chính ở nơi đó, Tâm Tâm đã gặp được Trình Trạch.
Thích một người rất dễ, yêu một người không khó nhưng xác định sẽ ở bên người đó cả đời lại là một việc cực kỳ khó khăn. Để có được tình yêu với Trình Trạch, người bạn học kém cô hai tuổi, Tâm Tâm đã phải vượt qua những thử thách do chính bản thân mình đặt ra nhưng để có thể gìn giữ được tình yêu này thì cả hai còn đối mặt với rất nhiều sức ép từ phía gia đình và cuộc sống. Từ đó, Ninh Tâm, một người chưa từng có thiên phú với việc học hành, lại tiếp tục cắn răng trên con đường học lên Thạc sĩ và sau đó là Tiến sĩ.
Kết hôn chưa hẳn là cái kết đẹp cho một chuyện tình mà thực ra đó mới chỉ là khởi đầu cho một bước ngoặt lớn nhất đời người. Bước vào cuộc sống hôn nhân, Tâm Tâm từ một cô gái trở thành một người phụ nữ, một người vợ, một người mẹ. Đó là những tháng ngày vừa phải đi làm từ sáng tới tối nhưng vẫn phải quan tâm tới việc nhà, chăm lo cho chồng con. Đó là những lúc vợ chồng “cơm không lành canh chẳng ngọt”. Đó là những lúc rơi nước mắt vì mệt mỏi và kiệt sức. Đó là những lúc cuộc sống buộc bạn phải trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và bản lĩnh.
“Trong cuộc sống vốn không có bạch mã hoàng tử nào không phải đi tiếp khách, cũng không có công chúa Bạch Tuyết nào không bị rụng tóc. Khi hắn say, tôi sẽ nhẹ nhàng đắp chăn ấm lên cho hắn và mỉm cười. Khi tóc tôi rụng trên gối, hắn sẵn sàng nhặt giúp tôi mà không hề phàn nàn. Đó mới là cuộc sống.”
Tôi phải thừa nhận rằng đối với những tác phẩm trước đây của Diệp Lạc Vô Tâm, tôi luôn có chút thành kiến. Vậy nên tôi đã khá do dự khi nhận review bộ truyện này. Nhưng “Em vốn thích cô độc, cho đến khi có anh” thực sự đã khiến tôi phải thay đổi cách nhìn. Tôi có thể không đánh giá cao Diệp Lạc Vô Tâm với tư cách một tác giả nhưng tôi vẫn phải ngưỡng mộ cô ấy với tư cách một người phụ nữ.
Trong “Nhân gian, tất cả đều là gặp gỡ” có một câu nói mà tôi rất thích: “Tài hoa đáng quý nhất của người con gái không phải là học lực hay tiền bạc, cũng đâu phải là khả năng thấu hiểu lòng người hay giỏi việc nước, đảm việc nhà, mà đó là khi bạn vừa biết suy nghĩ và làm việc như một người đàn ông nhưng vẫn biết hưởng thụ cuộc sống và quan tâm tới tình cảm như một cô gái.” Diệp Lạc Vô Tâm chính là một người con gái tài hoa như vậy đó.
_____________
(*): Trích từ truyện
(**): Trích từ “Nhân gian, tất cả đều là gặp gỡ”
Review by #Linh_Hy Tần – facebook.com/ReviewNgonTinh0105
Nguồn: dtv-ebook.com