Đánh giá: 8,5/10
Lại là xuyên qua, có thể cũng không phải là ta nguyện ý xuyên qua ?
Bản thân không có sở trường gì, mơ hồ xuyên thủng đến Đường triều, cần dựa vào cái gì để kiếm cơm đây??
Không thể, chỉ có một từ, hỗn?
Không nghĩ tới hỗn đến mức tận cùng?
Chim sẻ có thể biến thành phượng hoàng?
Chạy khắp một vòng Đại Minh cung?
Hoàng đế, hoàng tử ta sẽ chọn ai?
Chỉ vì đức lang quân như ý trong lòng
Dám cùng so với trời thử cao.
Cô là người ở hiện đại, trong một buổi tối mưa giông sấm chớp chỉ vì bực mình vì chưa kịp về trời đã mưa như đổ nước mà lỡ miệng chửi trời. Báo ứng giáng xuống, cô chỉ biết là mình bị sét đánh. “Oàng” một phát, cô một mạch xuyên về thời Đường.
Lục Tiểu Thanh may mắn gặp được Vô Diễm và Thiên Vũ, nàng dùng vài câu bàn về đạo lý mà có thể đi theo hai người họ.
Một người là Lý Thiên Vũ, nhẹ nhàng ấm áp, luôn luôn giúp đỡ cô, đúng chuẩn soái ca. Còn một tên là Lý Vô Diễm, một tên cọc cằn, chẳng bao giờ nhẹ nhàng với nàng, hai người khi nào gặp nhau cũng đấu khẩu không thôi.
Vốn là người từ thế kỉ 21 đến, cô dĩ nhiên là có suy nghĩ khác hẳn những người ở đây, ấy vậy mà họ lại gọi cô là lưu manh.
Than thân trách phận thì cũng đành phải chấp nhận, cô quyết tâm dùng hết những hiểu biết của mình ở thời hiện đại mà kiếm cơm manh áo.
Ba người họ đi cùng với nhau, lưu bạt giang hồ, dần dần tình cảm nảy sinh, liệu trái tim của cô sẽ thuộc về ai?
Mình rất thích cách xây dựng kiểu nhân vật nữ cường xuyên không. Không phải kiểu yểu điệu thục nữ yếu đuối hay nhẫn nhịn chịu nhục, ở đây nữ chính được thể hiện là người phóng khoáng, lại rất độc lập, không chút yếu đuối nào.
“Ừm, mùi gì vậy?” thanh âm lạnh lùng truyền đến, là giọng nói của người tên là Vô Diễm.
“Hình như là mùi khét của vật bị đốt tàn, đi, đi nhìn một cái.” Khi nói chuyện, hai con ngựa liền đã đứng ở trước mặt Lục Tiểu Thanh.
Trầm mặc, trầm mặc, vẫn là trầm mặc, thanh âm gió thổi qua, thanh âm lá cây rơi trên mặt đất, có thể nghe thấy rõ ràng. Thật lâu sau, một giọng nói không thể nhịn được nữa, nhưng ôn hòa vang lên: “Xin hỏi cô nương là người nào?” Không có tiếng trả lời, sau khi khụ thêm hai tiếng, vẫn là không có trả lời.
Bên cạnh một giọng nói lạnh như sương sớm của tháng sáu đột nhiên vang lên: “Chết tiệt, ngươi rốt cuộc là ai?” Thanh âm không lớn, bất quá nghe vào trong lỗ tai của Lục Tiểu Thanh lại tựa như sấm sét nổi lên, làm nàng giật nảy mình, tư thế đều còn không có động liền quay lại quát: “Muốn người ta bị hù chết à, nói lớn tiếng như vậy làm gì? Ta cũng không phải kẻ điếc.” Dứt lời, hùng hổ ngước đầu nhìn.
Nguồn: dtv-ebook.com