“Kiếp thứ nhất, nàng là công chúa, hắn là Võ tướng, tư thế oai hùng rong ruổi sa trường, hắn và nàng lưỡng tình tương duyệt, thề non hẹn biển, thế nhưng hắn lại giết phụ hoàng của nàng, lập bẫy khiến nàng biến thành bùn đất dưới móng ngựa, tử tướng chết thảm.
Kiếp thứ hai, nàng là ca cơ nổi danh, hắn là thương nhân quyền quý, vung tiền như rác, trước hoa dưới trăng, thề ở bên nàng tới già, đến chết cũng không thay đổi, thế nhưng hắn lại đẩy nàng vào vòng ôm của kẻ thù, khiến cho nàng không chịu nổi nhục nhã, ôm hận tự sát. ”
Cho đến kiếp thứ ba, nàng là Tịch Tình, là một tỳ nữ thân phận thấp bé. Còn hắn lại là Nhiếp chính vương An Nguyệt Hằng cao cao tại thượng, quyền lực ngập trời đến nỗi Hoàng đế cũng phải nể nang vài phần. Nhưng có ai biết hắn có được quyền thế như vậy, cũng do một phần công sức của nàng giúp hắn có được.
Chẳng qua là do một lần hắn tiện tay cứu Tịch Tình, đã khiến nàng mê muội yêu hắn không tiếc giá nào. Nàng làm việc cho hắn hơn mười năm, không tiếc thanh xuân tuổi trẻ của mình cho dù phải ngày ngày cầm đao sống trong sợ hãi, bị nữ nhân trong hậu viện hắn hạ độc thủ thì nàng vẫn cam tâm tình nguyện. Bởi hắn luôn ôn nhu dịu dàng, luôn bên tai thủ thỉ khiến nàng lầm tưởng rằng An Nguyệt Hằng yêu nàng, xem nàng như trân bảo. Đến nỗi chỉ vì một thanh kiếm mà hắn thích, Tịch Tình không do dự tự chặt đứt hai ngón tay mình để đánh đổi, chỉ vì muốn nhìn An Nguyệt Hằng vì mình mà nở nụ cười.
Thế nhưng, hắn thật ra chính là kẻ tàn độc nhất thế gian, khi Tịch Tình biết An Nguyệt Hằng thật ra yêu một nữ nhân khác mà nàng xem là tỷ muội tốt. Nàng đau khổ quay lưng bỏ đi vì muốn thành toàn cho hai người. Nhưng khi nàng đã trốn đi, An Nguyệt Hằng lại đứng trên thành cao ban cho nàng vạn tiễn xuyên tâm mà chết, thậm chí còn móc đi đôi mắt nàng vì nữ nhân mà hắn yêu. Chỉ bởi vì Tịch Tình làm việc cho An Nguyệt Hằng quá lâu, biết quá nhiều việc nên hắn đã diệt trừ nàng phòng ngừa hậu hoạn.
Có lẽ vận mệnh đã an bài, nàng và hắn đời đời kiếp kiếp đều phải trải qua tình ái bi thương và nỗi hận ngập sâu xương tủy chẳng rời.
Nhưng dường như ông trời đối với nàng còn thương xót, sau khi chết nàng đã có cơ hội sống lại lần nữa. Nàng trọng sinh trong thân xác của một thứ nữ trong phủ Thừa tướng – Mộc Tịch Bắc. Có được cơ hội tiếp tục sống, nàng quyết tâm phải làm lại cuộc đời, báo thù những kẻ đã từng gây đau khổ cho nàng ở kiếp trước.
Trở thành Mộc Tịch Bắc mười ba tuổi vốn không được sủng ái, ngay cả hạ nhân trong phủ đều khinh thường nàng. Mộc Tịch Bắc từng bước từng bước thẳng tay diệt trừ những kẻ gây khó dễ với mình, trừng trị những ai to gan hãm hại mình. Nàng bày mưu để có thể dành lại tình thương từ phụ thân, từ một thứ nữ nhỏ bé trở thành Mộc gia Ngũ tiểu thư được sủng ái nhất Tướng phủ.
Mộc Tịch Bắc thậm chí diệt trừ hết những gia tộc tính kế với mình, khiến ai hại nàng cũng đều chết thảm. Nàng muốn có được quyền lực, địa vị để có thể trả thù An Nguyệt Hằng và những kẻ kiếp trước đã từng làm nàng đau khổ. Cho dù là dùng thủ đoạn tàn nhẫn, độc như rắn rết, khiến bao nhiều người phải kinh sợ nguyền rủa, nàng cũng sẽ báo thù đến cùng.
Lúc bấy giờ, An Nguyệt Hằng đang chuẩn bị sính lễ cưới nữ nhân mà hắn luôn yêu – Ngũ Thanh Thanh. Nhưng Mộc Tịch Bắc sao có thể để yên cho An Nguyệt Hằng sống hạnh phúc, hưởng vinh hoa mà nàng từng giúp hắn đoạt lấy. Trong hôn lễ của hắn và Ngũ Thanh Thanh, nàng âm thầm thúc đẩy Hoàng đế đưa ra thánh chỉ ban hôn cho hắn và công chúa nước láng giềng ngay trong thời khắc An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh đang bái đường.
An Nguyệt Hằng muốn có quyền lực một tay che trời, có tham vọng ngồi lên Đế vị, thậm chí thôn tính thiên hạ, Mộc Tịch Bắc càng không để hắn toại nguyện, nàng lần lượt làm cho những gia tộc ủng hộ An Nguyệt Hằng sụp đổ, khiến hắn dần dần mất đi thế lực. Chưa dừng lại ở đó, Mộc Tịch Bắc còn muốn nhìn thấy hắn thân bại danh liệt, chết không nhắm mắt.
Sống lại một kiếp, nàng đã sớm đau đớn đến trái tim đóng băng. Mộc Tịch Bắc không muốn yêu ai nữa, cũng không muốn yêu nữa. Bởi vì nàng ở kiếp trước đã từng vì yêu mà mê muội, vì yêu mà làm tất cả không tiếc bản thân mình. Thế nên ở kiếp này, nàng chỉ sống vì bản thân, nàng sẽ không còn tình, không còn vì yêu mà dừng bước. Nhưng đó cũng chỉ là dự tính của Mộc Tịch Bắc cho đến khi gặp được chàng.
Chàng là Ân Cửu Dạ, từ nhỏ đã là một đứa trẻ bị ruồng bỏ. Bởi chàng là ca ca song sinh của hoàng tử Ân Cửu Sanh. Trong hoàng thất vốn kiêng kỵ chuyện song sinh, thế nên từ nhỏ chàng đã sống cô độc ở U Minh Viện, nơi trong hoàng cung mà chẳng ai biết đến, cũng chẳng ai để ý sự tồn tại của Ân Cửu Dạ. Một tuổi thơ như vậy đã khắc lên chàng một tính tình âm trầm, tàn nhẫn, vặn vẹo. Chàng giết người không ghê tay, coi mạng người như cỏ rác. Nhưng ở trước mặt một nữ nhân xa lạ Mộc Tịch Bắc lại lộ ra vẻ mặt nhu hòa cùng ánh mắt dịu dàng.
Giây phút lần đầu chàng gặp được Mộc Tịch Bắc tại U Minh viện, chẳng hiểu làm sao Ân Cửu Dạ lại thấy khó chịu khi thấy Tịch Bắc không coi trọng chính bản thân nàng. Chàng có lòng tốt muốn trị thương cho nàng, nhưng cách làm lại có chút độc ác và mạnh bạo, cũng bởi suốt bao nhiêu năm tháng qua, chàng gần như không tiếp xúc với người ngoài. Nên chàng không biết cách đối nhân xử thế, càng không biết cách chăm sóc một nữ tử như Mộc Tịch Bắc, và càng không biết cách yêu một người.
Ân Cửu Dạ đã xông vào cuộc đời của Mộc Tịch Bắc kể từ khi ấy. Cho dù nàng đã nhẫn tâm nói không yêu chàng mà yêu một nam nhân khác, dù Mộc Tịch Bắc ba lần bảy lượt đuổi chàng đi nhưng Ân Cửu Dạ vẫn chấp mê bất ngộ, vẫn yêu Mộc Tịch Bắc và ở bên cạnh nàng dù có thế nào chăng nữa. Mộc Tịch Bắc cũng cảm nhận được tình yêu sâu đậm mà Ân Cửu Dạ dành cho nàng, ban đầu nàng không muốn đáp trả lại tình yêu đó vì cho rằng nó chỉ làm nàng thêm vướng bận. Nhưng dần dần, Mộc Tịch Bắc thấu hiểu được Ân Cửu Dạ nhiều hơn và cũng động tâm, yêu chàng.
Tình yêu của Ân Cửu Dạ đối với Mộc Tịch Bắc như một loại chấp niệm. Chàng biết nàng thủ đoạn tàn độc, biết nàng âm ngoan xảo trá nhưng chàng vẫn có thể chiều chuộng dung túng cho Mộc Tịch Bắc, thậm chí còn giúp đỡ, tiếp tay cho nàng gây ra bao chuyện hại người. Ân Cửu Dạ còn dùng thân phận của hoàng đệ song sinh của mình để công khai đứng trước mọi người, chàng muốn danh chính ngôn thuận xuất hiện và đi đến cạnh nàng, cùng nắm tay nàng bước lên đài cao nhìn ngắm thiên hạ, đi đến bách niên giai lão.
…
Có lẽ khi đọc truyện này, các bạn sẽ cảm thấy nam và nữ chính đều quá mức độc ác, tàn nhẫn. Nhưng theo tớ thấy, họ chỉ đang bảo vệ bản thân mà thôi. Bởi Mộc Tịch Bắc ban đầu chỉ là một con cờ trong bàn cờ tranh đoạt quyền lực. Nếu nàng không diệt những người đã tính kế với mình, có lẽ nàng sẽ lại bị chết thảm như ở kiếp trước.
Tác giả đã từng cảnh báo qua, nam nữ chính trong truyện này không phải là thánh mẫu mà chính là cặn bã trong cặn bã, thế nên xin mọi người miễn bàn luận về vẫn đề nhân sinh quan ở đây ạ :v Trong truyện cũng có vài phân đoạn hơi “ghê” một tí, như cảnh nam chính khâu miệng nữ phụ vì ả đã khẩu nghiệp buông lời nhục mạ nữ chính, hay khi nữ chính trả thù một nữ phụ khác mà tự tay nàng biến người kia thành “người lợn”. Ai yếu tim thì cẩn thận trước khi xem nhé.
Xuyên suốt câu chuyện là quá trình của nữ chính Mộc Tịch Bắc vượt qua âm mưu trùng trùng điệp điệp và trả thù những ai từng làm nàng đau khổ, cùng Ân Cửu Dạ từng bước đi đến “trọn đời trọn kiếp”. Nếu các bạn yêu thích thể loại này thì hảy cùng lọt hố với tớ nhé, biết đâu đây sẽ là một câu chuyện dành cho bạn đó!
” “: trích từ truyện
Review by #Anh Dung Hoa – fb/ReviewNgonTinh0105
Nguồn: dtv-ebook.com