Người uống nước thiêng của chân đạo sư là người sùng tín đích thực. Người đó an trú trong cái biết “Ta hiện hữu”. Người đó là kẻ mộ đạo. Như vậy, người nào không ngừng nhấm nháp nước thiêng này, tức là thường xuyên chứng kiến ý thức hay cảm giác hiện hữu, thì tâm người đó – tức cái tâm đáng giá và phân biệt những ai bị nó quan sát là nam, nữ – sẽ dần dần di dời nó khỏi tiêu điểm của sự chú ý, và để lại ý thức trong sự huy hoàng cố hữu của nó.
Nhưng làm sao đạt được trạng thái như thế? Trạng thái này chỉ có thể đạt được nếu một người hoàn toàn chấp nhận cái biết “Ta hiện hữu” là chính mình với tất cả tín tâm và tin tưởng kiên cố vào châm ngôn: “Ta là cái mà nhờ nó ta biết “Ta hiện hữu”. Cái biết “Ta hiện hữu” này là “charan-amrita”. Tại sao nó được gọi là “amrita” – nước thiêng? Vì người ta tin rằng ai uống “amrita” sẽ trở nên bất tử. Như thế một người sùng kính đích thực, bằng cách an trú trong ý thức sẽ vượt ra khỏi kinh nghiệm về cái chết và đạt được sự bất tử. Nhưng chừng nào tâm chưa được điều ngự thì kinh nghiệm cái chết vẫn là điều bất khả tránh.
Nguồn: dtv-ebook.com