Rất nhiều tôn giáo và hệ thống triết học tự nhận đã đem lại ý nghĩa cho cuộc sống của nhân loại, nhưng tự thân các giáo điều và triết thuyết vẫn có những giới hạn nhất định. Những nhà lập thuyết và chủ trương của các tôn giáo và triết thuyết đã vận dụng những ngôn từ hoa mỹ để trình bày các đức tin và ý thức hệ truyền thống của họ về thần học hay triết học, tuy nhiên, những người tin tưởng vào các giáo điều và triết thuyết này không sớm thì muộn đều nhận ra sự giới hạn về ý nghĩa của chúng cũng như tính cách bất khả thi trong ứng dụng. Họ cảm thấy bị vỡ mộng và từ bỏ những hệ thống này, cũng như họ loại bỏ các lý thuyết khoa học khi chúng không giải thích được những mâu thuẫn trong các dữ kiện trắc nghiệm.
Khi nhận ra một hệ thống diễn giải tâm linh không chứng tỏ được tính cách thuyết phục và biện minh hợp lý, người ta thường quay sang một hệ thống khác. Nhưng sau một thời gian họ lại tìm ra những hạn chế và mâu thuẫn trong hệ thống mới này. Trong sự theo đuổi một cách vô ích những chấp nhận và bác bỏ này, những gì còn lại với họ là chủ nghĩa hoài nghi và triết lý bất khả tri, đưa đến một lối sống si mê, sa đà trong những thoả mãn phàm tục của đời thường và thuần hưởng thụ vật chất. Tuy nhiên một đôi khi, dù rất hiếm hoi, chủ nghĩa hoài nghi cũng đem lại một trực giác nào đó về thực tại cơ bản, còn cơ bản hơn cả những gì thuộc ngôn từ, tôn giáo hay hệ thống triết học.
Tuy nhiên, không kinh điển nào có thể thay thế được sự hiện diện của đích thân Đạo sư. Chỉ khi nào Đạo sư trực thuyết với chúng ta thì ngôn từ mới trọn vẹn ý nghĩa. Trong sự hiện diện của Đạo sư những biên giới cuối cùng do tâm vẽ ra đều biến mất. Sri NisargadatTa Maharaj đích thực là một Đạo sư như thế. Ông không thuyết giảng giáo điều kinh điển mà chỉ ra một cách chính xác những gì người tìm kiếm cần. Thực tại bắt nguồn nơi ông là bất khả chiếm đoạt, tuyệt đối và đích thực. Sau khi chứng nghiệm sự thật những gì Sri NisargadatTa Maharaj chỉ giáo trong “I Am That” nhiều người từ phương Tây đã đến gặp ông để tìm cầu giác ngộ….
Cái thật thì bất tử, cái hư giả chưa bao giờ sống. Một khi biết rằng cái chết chỉ xảy ra với thân xác – mà không phải với người – thì sẽ nhìn thân xác rũ xuống như một lớp áo bị loại bỏ.
Cái ta thật của ngươi thì phi thời và siêu vượt sinh tử. Thân xác tồn tại khi còn được cần đến, nhưng không nhất thiết thân xác phải trường thọ
Nguồn: dtv-ebook.com